Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 185

Cập nhật lúc: 2024-09-03 11:33:09
Lượt xem: 171

Lý Nhiễm gật đầu, cô có chút lo lắng cho Khổng Phàn Đông lái xe: "Nếu mệt thì anh dừng xe một chút rồi hẳn đi tiếp."

 

Khổng Phàn Đông gật gật đầu.

 

Khi Lý Nhiễm nghĩ anh ta sẽ không nói gì nữa, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, thì nghe Khổng Phàn Đông như là đang tự thì thầm: "Cô có thể đến, lão gia và lão đại nhất định rất vui. Đặc biệt là lão đại."

 

Câu sau anh ta nói rất nhỏ, Lý Nhiễm không nghe rõ.

 

Bên trong xe ấm áp, Lý Nhiễm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giấc ngủ chập chờn không mấy ngon giấc. Lại lần nữa mở mắt ra, bọn họ đã đến đường cao tốc gần đến Nam Sơn rồi, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, đèn đường và đèn xe chiếu sáng con đường đen tối phía trước.

 

Lý Nhiễm dụi mắt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sự lo lắng trong lòng không vì đến gần Nam Sơn mà tiêu giảm chút nào.

 

"Còn bao lâu nữa thì đến?"

 

Giọng Khồng Phàn Đông trầm khàn: "Một giờ nữa."

 

Giờ khắc đến bệnh viện rồi, trái tim lo sợ bất an của cô dọc trên đường đi mới thoáng bình ổn lại một ít.

 

Đêm nay là đêm giao thừa, là năm thứ nhất đón Tết cùng cha Lý sau khi cô rời khỏi nhà vào ở Hạ gia. Hạ gia chú trọng lễ nghĩa, lúc xưa năm mới đến Lý Nhiễm thường xuyên ra ngoài chúc Tết với Hạ Nam Phương. Thế nên nhiều năm trôi qua, lần cuối cùng ăn Tết với cha Lý là cuối năm cấp 3 đó.

 

Từ đó về sau cô chưa từng về nhà.

 

Đó cũng là lý do vì sao trong lòng Lý Nhiễm lo lắng cho sức khỏe của ông nội Hạ, thấp thỏm lo lắng một ngày trời nhưng lại muốn đón một đêm giao thừa trọn vẹn với cha Lý cho xong.

 

Đối với cô mà nói, hiện tại không có gì quan trọng bằng cha Lý nữa.

 

Phòng chăm sóc đặc biệt ICU ở lầu hai, khi Lý Nhiễm đi lên, Hạ Nam Phương đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, xuyên qua tấm kính trong suốt, hình dáng cao lớn trầm mặc đứng đó.

 

Chỉ nhìn từ phía xa xa, Lý Nhiễm đã hiểu hai từ "yếu ớt" mà Khổng Phàn Đông nói có nghĩa là gì,

 

Anh mặc áo khoác màu đen, làm nổi bật bức tường màu trắng ảm đạm phía sau, anh nhìn chằm chằm phòng bệnh không nhúc nhích, quanh thân trải rộng không khí đau thương.

 

Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, ông nội Hạ đối với Hạ Nam Phương mà nói có lẽ là sự tồn tại rất quan trọng.

 

Anh được ông nội Hạ nuôi lớn, ngoài trừ tính cách trời sinh ra thì đối nhân xử thế, xây dựng sự nghiệp anh đều học từ ông nội Hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-185.html.]

 

Ở trong lòng Hạ Nam Phương, ông nội Hạ không chỉ là một trưởng bối, càng là nhân vật chủ chốt, những gì Hạ Nam Phương có trong tay bây giờ đều là hồi phục lại vinh quang năm đó của ông, dẫn dắt Hạ gia trở lại sự thịnh vượng của năm đó.

 

Anh đi từng bước theo bước chân của ông, chưa từng nghĩ đến, ánh sáng chiếu sáng cuộc đời anh đột nhiên tắt đi. Nội tâm Hạ Nam Phương thống khổ giãy giụa nhưng anh lại bất lực không thể làm gì, bởi vì anh không có khả năng cướp người khỏi tay Thần Chết, cho dù anh có nhiều tiền hơn đi nữa cũng không được.

 

"Hạ Nam Phương."

 

Lý Nhiễm nhẹ giọng gọi tên anh, anh xoay người lại, bây giờ cô mới thấy rõ hình dáng của anh.

 

Hạ Nam Phương gầy đi rất nhiều, ngũ quan vốn xinh đẹp nay lại càng thâm thúy, hốc mắt sâu thẳm, hai má hóp đi. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh có hơi d.a.o động nhưng chỉ một lát lại khôi phục như cũ.

 

Mở miệng, giọng nói như vết d.a.o mài giũa trên dây thừng, phát ra tiếng trầm khàn, Lý Nhiễm nghe thấy thật sự không thoải mái.

 

"Sao em ở đây?"

 

Từ chào tạm biệt lần trước, suốt hai tháng ba ngày hai người họ chưa từng gặp lại, ánh mắt Hạ Nam Phương dừng lại trên mặt cô tựa như không thể buông bỏ. Anh yên lặng nhìn một lát, sau đó quay mặt đi: "Hôm nay là Tết, em không nên đến đây."

 

"Tình huống của ông nội thế nào rồi? Tại sao tự nhiên lại trở nên nguy kịch thế?"

 

"Sức khỏe của ông vẫn luôn không tốt lắm, đều là chút bệnh cũ. Bác sĩ nói nội tạng của ông dần dần trở nên suy kiệt."

 

Từ ngày Lý Nhiễm vào ở Hạ gia, ông nội Hạ vẫn luôn có bệnh trong người, tuy không có gì đặc biệt nguy hiểm nhưng vẫn uống thuốc chống đỡ mỗi ngày.

 

Mọi người đều biết ông nội Hạ tuổi đã cao, từ lúc cha của Hạ Nam Phương mất, ông nội Hạ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sức khỏe của ông càng ngày càng sa sút, qua được một ngày hay một ngày. Hơn nữa Hạ gia to lớn, mọi chuyện đều khiến ông cụ nhọc lòng, dốc hết sức lực, càng ngày càng yếu đi.

 

Hạ Nam Phương im lặng một lát, đột nhiên nói: "Vốn dĩ ông tưởng có thể nhìn thấy đôi ta kết hôn, nhưng không ngờ chúng ta chia tay. Tuy ông nội không nói ra nhưng ông vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của em, lúc trước anh lấy trấn Xuân Hạ ép buộc em... Sau khi ông nội biết đã đánh anh hơn hai mươi roi."

 

Nói xong Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, tiếng cười mười phần trào phúng: "Từ nhỏ tới lớn ông nội chưa từng đánh anh, ai có thể tưởng tượng được ông sẽ vì chuyện của em mà giáo huấn anh chứ."

 

Trong lòng Lý Nhiễm chua chát, lúc trước Hạ Nam Phương giống như nhập ma, liều mạng muốn giữ cô bên người mình, tuy rằng đến cuối cùng anh vẫn buông tay. Nếu hỏi nguyên nhân trong đó có lẽ có liên quan không nhỏ đến ông nội Hạ.

 

Trong lòng Lý Nhiễm hối hận, đáng lý ra cô nên đến thăm ông nội Hạ sớm một chút, lúc ông cụ còn chưa nằm viện đó, nếu ông cụ nhìn thấy mình chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

 

"Ông nội nhìn thấy em, nhất định rất vui." Hạ Nam Phương nói nhỏ.

 

Anh cười khổ một tiếng: "Nếu đôi ta còn ở bên nhau, chắc chắn ông nội càng thêm vui."

Loading...