Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:28:36
Lượt xem: 192
Mà lúc trước tim Lý Nhiễm như tro tàn, cho đến tình yêu mất đi.
"Phai nhạt?" Biểu cảm của Hạ Nam Phương không có gì gọi là tình cảm phai nhạt.
Lý Nhiễm mỉm cười, như là thử: "Anh cả ngày bận rộn, tôi cũng không có nhiều thời gian tinh lực nghĩ đến đoạn tình cảm này, chúng ta vốn dĩ cũng không cùng một thế giới, hai năm qua đi, chút yêu thích ấy hẳn là..."
Hạ Nam Phương nhướng mi, liếc nhìn cô một cái.
Tư thế kia như muốn thu thập những lời nói hỗn trướng tiếp theo của Lý Nhiễm: "Phải không? Theo anh thấy thì chỗ nào cũng dày đậm hơn."
Trong xe lâm vào trầm mặc, Lý Nhiễm bị một bước của anh siết chặt.
"Em và Trịnh Huyền Lang quen biết như thế nào?" Kỳ thật anh muốn hỏi hai người có quan hệ gì, nhưng Lý Nhiễm ở nước ngoài mấy năm nay, học hành công việc bận đến độ chân không chạm đất, cho nên giao tình của hai người có lẽ không sâu lắm.
Điểm tự tin này Hạ Nam Phương vẫn có.
Nụ cười trên môi Lý Nhiễm càng nhạt hơn: "Được rồi, chỉ nhảy chung có một điệu mà thôi, tôi cũng không có làm gì."
Có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Mà cho dù tôi có quen biết với Trịnh Huyền Lang thì làm sao?"
Thái độ hưng sư vấn tội này của anh cho ai xem đây?
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng: "Vất vả lắm em mới về nước, vì sao không đến gặp anh trước?"
Lý Nhiễm cảm thấy người nói được loại chuyện này hẳn là trong lòng rất tự tin, cho nên mới có thể nói ra những chuyện nực cười như vậy mà biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, giống như không phải đang nói một câu chuyện cười.
Thật ra Lý Nhiễm có thể hiểu được Hạ Nam Phương, điều duy nhất mà anh dành tình cảm chân thành trong nhiều năm qua cũng chỉ có một mình cô. Đặc biệt là mấy năm nay, có thể nói là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Chiêu này là Phí Huyên dạy anh, phụ nữ rất dễ rung động, chỉ cần đối xử với cô tốt thì cô sẽ cảm động.
Sau đó cô sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh anh.
Hạ Nam Phương không dám trông cậy vào cô sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh canh, chỉ cần cô có thể lại thích anh nhiều thêm một chút vậy là đủ rồi.
Trong lòng anh cũng chỉ có chút ý muốn như vậy, từ một điểm biến thành hai điểm, hy vọng cô có thể càng ngày càng thích anh.
"Từ lúc về đến giờ tôi luôn bận rộn chuyện công việc, hơn nữa nửa ngày anh lại gọi điện đến một lần, tôi không gặp anh với gặp anh có gì khác nhau đâu?"
"Công việc còn quan trọng hơn cả anh sao?"
Lý Nhiễm cười, đôi mắt nheo lại tinh ranh như con mèo nhỏ, dựa vào cửa xe, khuỷu tay chống lên một nửa: "Tôi đây chọn công việc."
Cô lười biếng dựa vào cửa xe, chiếc áo khoác lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Yết hầu của Hạ Nam Phương thắt chặt một cái, không được tự nhiên nới lỏng caravat, miệng lưỡi bá đạo: "Công việc có gì mà quan trọng?"
Lý Nhiễm cười hỏi: "Làm sao? Công việc của anh quan trọng, công việc của tôi thì không quan trọng?"
Hạ Nam Phương hiển nhiên cũng không bị cô khích tướng: "Công việc quan trọng, nhưng không quan trọng bằng em."
Loại lời này giống như nói suông, quả nhiên giây tiếp theo, điện thoại của Hạ Nam Phương lập tức vang lên, Lý Nhiễm cười như không cười nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-214.html.]
"Cho anh mạnh miệng này, nhận điện đi."
Khuya như vậy mà còn gọi điện đến chắc chắn là có việc gấp.
Khi Hạ Nam Phương bắt máy, chiếc nhẫn cưới được anh đeo trên ngón áp út kia chợt vụt qua ánh mắt Lý Nhiễm, cô nhìn theo ngón tay anh.
Chiếc nhẫn này cô cực kỳ quen mắt.
Đây là một cặp nhẫn cưới, Hạ Nam Phương đã từng đưa cho cô chiếc của nữ hai lần, lần đầu tiên bị cô ném ở Hạ gia, lần hai bị cô ném ở đám cưới.
Cặp nhẫn đôi này đúng là xấu số nhiều chông gai.
Chiếc nhẫn nam bây giờ đang được đeo trên ngón áp út của Hạ Nam Phương, kích thước vừa phải, chiếc nhẫn bạch kim vừa lúc ôm lấy ngón tay có khớp xương xinh đẹp rõ ràng, màu bạch kim đối lập với vỏ điện thoại màu đen tạo ra loại cảm xúc khác biệt, khiến người ta có cảm giác vừa cấm dục lại vừa khiêu khích.
Rất nhanh Hạ Nam Phương đã nói điện thoại xong, Lý Nhiễm hỏi: "Phải đi à?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Ừ, bên phòng nghiên cứu xảy ra chút vấn đề."
Lý Nhiễm gật đầu, vấn đề này đúng thật rất quan trọng.
Phòng nghiên cứu là trung tâm mạch m.á.u kinh tế của Hạ gia, cô nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài: "Anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm là được."
Hạ Nam Phương không đồng ý cố chấp muốn đưa cô về nhà, Lý Nhiễm cười hỏi: "Nhà nào?"
Tâm tư nhỏ của anh, Lý Nhiễm cũng lười vạch trần anh: "Phương hướng anh đang đi, cũng không phải nhà tôi."
Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, ngọn đèn ven đường sáng như tia chớp xẹt qua: "Về nhà tôi."
Bị Lý Nhiễm từ chối, tuy cô vẫn cười tủm tỉm, ngữ khí cũng dịu dàng, ngay cả xương quai xanh như ẩn như hiện trong áo khoác cũng trở nên dịu dàng không kém.
Nhưng anh biết, đây là điểm mấu chốt của cô. Xe cách Hạ gia còn có một km, chậm rãi quay đầu.
Hạ Nam Phương đưa Lý Nhiễm về nhà, xe dừng lại, anh cũng theo cô xuống xe.
Khi đi đến cổng chung cư, Lý Nhiễm xoay người: "Tôi đến rồi."
Hạ Nam Phương nhìn nhìn trên lầu: "Em ở tầng mấy?"
Hai người ở dưới cọ tới cọ lui, Lý Nhiễm cười hỏi: "Anh cũng không phải chưa từng đến, biết rõ còn cố hỏi làm gì?"
Hạ Nam Phương bị vạch trần, nhưng lại làm bộ như quý nhân hay quên: "Quên rồi."
Lý Nhiễm đuổi người: "Đi nhanh đi."
Hạ Nam Phương thật sự không muốn đi, giống như con ch.ó nhỏ lạc đường, đứng dưới lầu nhà cô: "Sáng mai anh đến đón em."
Chiếc xe lúc trước cô đưa cho Vu Hiểu Hiểu lái, sau đó về nước cũng không có đến Vu gia nữa.
"Không cần, ngày mai tôi đi mua xe."
Cũng phải, Lý Nhiễm sớm đã không còn là Lý Nhiễm trước kia nữa, tính cách cũng không còn nhạy cảm với tiền bạc nữa.
"Thích chiếc nào?"
Thấy anh từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều muốn hỏi rõ ràng, cô thật sự bị phiền: "Anh có tâm tư như vậy thì nên quan tâm cổ phiếu của nhà anh đi!"