Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 219

Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:22:43
Lượt xem: 128

Buổi chiều về lại văn phòng, Lý Nhiễm suy nghĩ cặn kẽ sau đó gọi mọi người họp nội bộ.

 

Lúc trước vẫn luôn có tin đồn dự án game [Phục Ma Truyện] có khả năng sẽ bị drop, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, một trò chơi kéo dài ba năm không thể nói kết thúc là kết thúc.

 

Nhưng cục diện bây giờ đúng là như vậy, dự án game này không kiếm ra tiền, đa số mọi người không xem trọng.

 

Vào công ty chưa được bao lâu đã phải lên nhậm chức giám đốc nghệ thuật thiết kế, người trong bộ phận từ trên xuống dưới, đặc biệt là những vị lãnh đạo đoàn đội lúc trước, không ít người có địch ý với cô.

 

Lý Nhiễm không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì, chứng thực tình huống kinh tế của công ty vẫn luôn lưu truyền cho bọn họ nghe.

 

Cô vừa dứt lời, đám người phía dưới lâm vào khủng hoảng cực lớn, có người cho rằng cô truyền tin tức giả, có người cho rằng cô chỉ làm quá lên.

 

Lý Nhiễm cũng không muốn giải thích thêm: "Có lẽ hai ngày sau, nhóm thiết kế nguyên họa và nhóm vẽ minh hoạ sẽ bị giảm biên chế."

 

"Tôi đã thống kê nhân sự, trong bộ phận có 60 người, dựa theo tiêu chuẩn của công ty..."

 

"Có lẽ 20 người sẽ bị sa thải."

 

Vẻ mặt của mọi người bây giờ mới càng lúc càng nghiêm túc, đứng đắn hơn.

 

"Giám đốc, cô nói thật ư? Nếu giảm biên chế, thì ai sẽ bị sa thải?"

 

Lý Nhiễm khép lại tư liệu họp trong tay lại: "Mai là cuối tuần, trước thứ hai tuần sau mọi người gửi bản sơ yếu lý lịch và các bản phác thảo ngày thường của bản thân qua mail cho tôi."

 

"Tan họp."

 

Bộ phận bây giờ năm bè bảy mảng, rối như tờ vò, đừng nói làm dự án ngay cả việc nhỏ nhất còn không thực hiện được, hệ thống điều phối nội nộ như bị tê liệt tập thể.

 

Cô cũng không vội vã thay đổi bất cứ thứ gì, theo cô thấy thì cục diện bây gờ cũng không phải hình thành một sớm một chiều, mà cô là người mới vừa đến đã lên điều hành bọn họ, cho nên đại đa số người đều là bằng mặt mà không bằng lòng.

 

Chuyện đầu tiên mà cô phải làm chính là giải tán bọn người chuyên tám chuyện này.

 

Cuối cùng tạo thành dáng vẻ gì, cô cũng không biết.

 

___

 

Buổi sáng cuối tuần, nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao, Lý Nhiễm lái xe đến chợ bán hoa cảnh và chim cảnh.

 

Bên ngoài căn hộ cô ở có một cái ban công lộ thiên năm mét vuông, rất trống trải. Ban đầu cô định làm phòng tắm nắng nhưng cô vừa lười vừa thấy quá tốn công rắc rối.

 

Hơn nữa căn hộ bị bỏ trống quá lâu, không có nhân khí, cho nên cô định làm một vườn trồng hoa nho nhỏ.

 

Chịu ảnh hưởng của cha Lý, Lý Nhiễm rất thích trồng cây cảnh, ba năm trước cô dọn ra khỏi Hạ gia, có để lại đó mấy chậu hoa lan cô chăm rất lâu.

 

Không biết bây giờ còn sống không.

 

Chợ hoa ở Hà Tây, ra khỏi nhà không bao lâu là đến đoạn đường cao tốc trong thành phố.

 

Lúc Hạ Nam Phương gọi điện đến, Lý Nhiễm đang đi dạo bên trong chợ hoa, cắn một miếng bắp trong tay rồi nhận điện thoại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-219.html.]

"Em ở đâu?"

 

"Ở chợ bán chim hoa cảnh."

 

Cô đi đến một cửa hàng bán chim bói cá, chọc chọc lông chim: "Mua mấy chậu hoa rồi về."

 

"Anh qua đó tìm em."

 

Lý Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, chợ bán chim hoa cảnh đều là chợ sáng, các cô chú chơi chim đến rất đông.

 

Người trẻ tuổi như cô thì rất ít: "Anh đừng nên tới thì hơn."

 

"Đứng đó chờ anh." Nói xong cúp máy.

 

Lý Nhiễm tuỳ tiện nhét điện thoại vào túi xách, vừa đi vừa ngắm, khi Hạ Nam Phương đến cô đã đi dạo gần hết chợ, trên tay xách theo một con rùa nhỏ màu đen nằm ngửa đưa bốn chân lên trời.

 

Còn có mấy chậu hoa đang ở trên xe đẩy.

 

Hôm nay Hạ Nam Phương không mặc vest, mặc áo khoác kaki màu sáng, làm nổi bật lên thân hình vốn cao lớn tuấn tú của anh.

 

Ánh mắt Lý Nhiễm sáng ngời, anh rất ít mặc loại quần áo sáng màu thế này, nguyên nhân đơn giản là không có dịp thích hợp.

 

Lúc nào anh cũng có cuộc họp, dù ở nhà hay ở công ty đều mặc vest đen, kiểu dáng phong cách đều giống nhau như đúc.

 

Trước kia, Hạ Nam Phương chưa bao giờ quan tâm đến trang phục, tướng mạo anh tuấn, tay dài vai rộng, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, tuỳ tiện mặc bộ nào đó mà cũng như người mẫu trên bìa tạp chí.

 

Cộng thêm tính cách anh luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, ít nói ít cười, cho nên vô thức thích mặc những bộ tối màu.

 

Trực tiếp đi đến như hôm nay, làm Lý Nhiễm cảm thấy mình quay về thời gian mười năm trước.

 

Con rùa nhỏ trong tay Lý Nhiễm cũng mở to đôi mắt lấp lánh như cô.

 

"Sao anh mặc như vậy?"

 

"Sao vậy? Không đẹp sao?"

 

"Không phải không đẹp, mà là không quen."

 

Cô híp híp đôi mắt có chút cận thị đánh giá trên dưới Hạ Nam Phương: "Nhìn như trẻ ra không ít."

 

Hạ Nam Phương được khen trẻ ra, cong môi cười rộ lên, ánh mắt sáng ngời: "Không già đúng không?"

 

Lý Nhiễm ngạc nhiên khi Hạ Nam Phương cảm thấy bản thân già rồi.

 

Ngược lại, Lý Nhiễm không sợ già đi, sinh nhật năm sau cô sẽ 30 tuổi.

 

Năm tháng đối xử với cô rất rộng lượng, trên mặt hầu như không có dấu vết của thời gian, nhưng Hạ Nam Phương không giống, lúc còn hai mươi tóc đã bạc vài cọng, bây giờ càng giống như ngọn lửa đốt trên thảo nguyên, xuất hiện hai bên thái dương.

 

Thêm vào đó anh thường xuyên chau mày, nên tạo thành nếp nhăn lờ mờ ở ấn đường, cho dù ngày thường không lộ ra cảm xúc gì thì chỉ cần nhẹ nhíu một chút cũng lộ ra khí thế không giận tự uy.

 

Nói đến cùng thì Hạ Nam Phương cũng già rồi.

Loading...