Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:33:38
Lượt xem: 103
Bọn họ có ưu thế về chức vụ nghề nghiệp, luận về thể trạng thì có thêm người của Vu gia cũng không phải là đối thủ của họ, bàn về chỉ số thông minh thì trong đám người đó còn có mấy người xuất thân từ binh điều tra, càng là "hỏa nhãn kim tinh".
Vốn dĩ Vu gia định làm khó dễ Trần Tề Thịnh một chút, một là để làm sôi động bầu không khí, hai là để chú rể trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể đón được cô dâu đi, sau này hắn sẽ quý trọng cô dâu thật tốt.
Vu Hiểu Hiểu lôi kéo Lý Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, anh ta sắp tìm được rồi."
Lý Nhiễm cười cười: "Yên tâm đi."
"Nếu có thể tìm được chiếc còn lại thì xem như tớ thua!"
Chuyến này Trần Tề Thịnh quá thuận lợi, tuy tìm được chiếc giày thứ nhất rồi nhưng cũng không keo kiệt phát bao lì xì làm bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt vui vẻ.
Trần Tề Thịnh cầm chiếc giày đi đến bên mép giường, sau đó quỳ một gối xuống mang giày cho Vu Hiểu Hiểu. Hắn cười như không cười nhìn cô nàng, hơi nghiêng người nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô nàng một câu: "Ông xã có lợi hại không?"
Vu Hiểu Hiểu lớn như vậy rồi nhưng chưa từng hẹn hò yêu đương, Trần Tề Thịnh là người đàn ông đầu tiên nên sao cô nàng có thể chịu được sự đùa giỡn như vậy, hai má lập tức đỏ bừng lên.
Hàng mi cong cong, đôi mắt đen nhánh, hai má ửng hồng vô cùng xứng với một thân áo khỏa đỏ rực. Khỏi phải nói là xinh đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng mà, chiếc giày thứ hai lại không dễ tìm như vậy!
Bọn người rễ phụ muốn lật nhà lên trời đến nơi rồi, thậm chí còn kéo cả giường đi chỗ khác cũng không tìm được chiếc thứ hai.
Mắt thấy giờ lành càng ngày càng đến gần, rốt cuộc chú rể cũng có chút sốt ruột.
Cuối cùng bọn họ buông bỏ căn phòng, bắt đầu tấn công Lý Nhiễm và cô dâu.
Lý Nhiễm nhìn thời gian, cách giờ lành còn có hơn hai mươi phút, quyết định không vội vàng, chơi đùa bọn họ một chút.
Cô lại đi tìm mấy người lão Lưu vừa mới bị đám người Trần Tề Thịnh đánh gục ngã ở cửa ải phía dưới.
Vừa rồi đám người lão Lưu bị quân lính của Trần Tề Thịnh làm cho tan rã, nếu đặt tình huống ở trên sân huấn luyện thì đó bị xem như là điều vô cùng nhục nhã.
Quả nhiên, vừa thấy đám người lão Lưu đi vào, trên mặt mấy người rể phụ lộ ra nụ cười giả tạo.
Rễ phụ: "Đại ca, vừa rồi là chúng tôi không tốt, anh giấu giày ở đâu rồi mau nói cho chúng tôi biết đi!"
Lão Lưu hắc hắc cười hai tiếng: "Được thôi, không thành vấn đề!"
"Nhưng mà... có lẽ tôi không nhớ rõ lắm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-257.html.]
Vì thế mười phút kế tiếp, lão Lưu một hồi nói ở trên cỏ, trong chốc lát lại nói ở vườn hoa, vừa cầm bao lì xì vừa chỉ tay năm ngón sai xử mấy người rể phụ bò lên bò xuống.
Nhưng vẫn không đến độ chơi quá đáng gì, Lý Nhiễm nhìn thời gian còn mười mấy phút, cười nói: "Được rồi, không hành hạ các anh nữa, giày còn ở trong phòng ấy!"
Rể phụ lại quay về phòng, thổn thức đi làm thêm một lượt khắp căn phòng vẫn không tìm thấy.
Cái này... làm biểu cảm trên mặt bọn họ xém chút không nhịn được.
Lý Nhiễm tính thời gian, không đến giờ tuyệt đối không nói địa điểm.
Kêu ca không có tác dụng, bao lì xì cũng đã phát hết rồi, nên bọn họ bắt đầu đi theo con đường dịu dàng dụ dỗ.
"Hiểu Hiểu, em biết giày giấu ở đâu không?"
Đối phương là Trần Tề Thịnh có đôi mắt dịu dàng đến độ muốn hòa tan mình vào trong đó, nhưng Vu Hiểu Hiểu vẫn kiên định với lập trường, lắc đầu.
Trần Tề Thịnh kề sát vào, ở bên tai Vu Hiểu Hiểu nhỏ giọng: "Nếu không phải không muốn để người khác nhìn thấy chân của em thì anh bây giờ thật sự rất muốn ôm em đi."
"Ôm đến nơi không có bất cứ người nào hết."
Hắn vừa duỗi tay chống lên mép giường, tay còn lại nhéo nhéo chân cô nàng một cái.
Động tác cực kỳ đùa giỡn!
Vu Hiểu Hiểu: "..."
Nhiễm Nhiễm, ở đây có người làm càng!
Cuối cùng không chịu đựng nổi ngữ khí trêu ghẹo kề sát nói chuyện của Trần Tề Thịnh, Vu Hiểu Hiểu đỏ mặt cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Em thật sự không biết, là Nhiễm Nhiễm giấu."
Trần Tề Thịnh: "..."
Người ta đem giày của em giấu ở đâu em cũng không biết, thật là đủ ngốc mà!
Vu Hiểu Hiểu kiên định đứng chung một chiến tuyến với Lý Nhiễm: "Cho nên anh hỏi em cũng vô dụng mà thôi!"
Lý Nhiễm tính thời gian, không làm khó hắn nữa: "Được rồi."
"Còn có một cửa ải cuối cùng, thông qua được cửa ải này rồi thì tôi sẽ đưa giày cho anh ngay."