Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:26:36
Lượt xem: 66

Lý Nhiễm biết chuyện này đối với cha Lý mà nói là rất khó.

 

Hạ Nam Phương không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ: "Bác trai, hy vọng bác có thể đồng ý."

 

Cha Lý chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Hạ Nam Phương cúi đầu, suy tư.

 

Đi vòng quanh anh nửa vòng, sau đó đột nhiên vươn tay ra.

 

Tầm mắt Lý Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm theo động tác của ông, cho rằng ông muốn đánh Hạ Nam Phương: "Ba!"

 

... Tay cha Lý đặt lên vai của Hạ Nam Phương, vỗ mạnh một cái: "Lời cậu nói có phải thật không?"

 

Tuy những lời anh nói vừa rồi quá đột ngột, nhưng đó thực sự là điều mà anh đã nghĩ đến từ rất lâu: "Đúng vậy, con muốn kết hôn với Nhiễm Nhiễm."

 

Đôi mắt cha Lý đã có nhiều nếp nhăn nơi khoé mắt, trong mắt cũng tràn đầy tang thương nhưng chưa từng nghiêm túc như bây giờ, gắt gao nhìn chằm chằm anh.

 

Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, cha Lý đột nhiên mở miệng hỏi: "Tình trạng cơ thể của Nhiễm Nhiễm như thế nào cậu có biết không?"

 

Chủ đề câu chuyện chuyển quá nhanh, Hạ Nam Phương vẫn điềm tĩnh gật đầu: "Con biết ạ."

 

Giây tiếp theo vẻ băng sương trên mặt cha Lý dần dần hòa tan: "Cậu không để ý sao?"

 

Lý Nhiễm nghe cha Lý hỏi mới hiểu được vì sao đêm nay ông khác thường như vậy.

 

Cô chưa từng nghĩ tới cha Lý sẽ biết chuyện này, lập tức hoang mang lo sợ: "Ba, sao ba lại biết chuyện đó?"

 

Cô vô thức nắm chạy tay lại, rồi được Hạ Nam Phương nắm chặt chúng trong lòng bàn tay mình.

 

Hiển nhiên cha Lý không vừa lòng với chuyện cô gạt ông: "Đợi chút tính sổ với con sau."

 

Xem ra ông tạm thời không muốn nói chuyện với cô.

 

"Hạ Nam Phương, cậu có thật lòng muốn cưới Nhiễm Nhiễm không? Không sợ... sau này không có con, cũng sẽ không rời không bỏ con bé, càng sẽ không vì bất cứ chuyện gì, bất cứ ai mà gây tổn thương con bé chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-280.html.]

Loại chuyện này, ai hỏi đều mong người trả lời sẽ cho mình một đáp án khẳng định.

 

Cha Lý cũng vậy, ông lo lắng tình trạng cơ thể của con gái, về phương diện khác cũng lo rằng cũng bởi vì vậy mà cô thật sự sẽ không tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.

 

Hạ Nam Phương không hề bất ngờ gì khi cha Lý biết tình trạng có thể của Lý Nhiễm, cho nên ngữ khí trả lời câu hỏi này vẫn giống như trước.

 

Không quá kích động, cũng không khẩn trương, giống như đã nói rất nhiều lần rồi: "Con yêu cô ấy, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà bỏ rơi cô ấy, sẽ không vì bất cứ ai mà tổn thương cô ấy."

 

Cha Lý gật gật đầu, Lý Nhiễm nhìn thấy trong ánh mắt của hai người đàn ông trước mặt mình như đã đạt được ước định nào đó.

 

Tóm lại, núi cao và sông băng giữa hai người họ đã bị dời đi và tan chảy rồi.

 

"Bác đồng ý cho con và Nhiễm Nhiễm ở bên nhau. Nếu hai đứa đã nói đến chuyện kết hôn, vậy ngồi xuống bàn bạc kỹ càng một chút đi. Hai đứa cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, chia tay rồi quay lại nhiều năm như vậy, ba cũng mong hai đứa có thể hạnh phúc."

 

Cha Lý chắp tay sau lưng, mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

 

Tuy cha Lý đứng gần cô, nhưng trong khoảnh khắc này Lý Nhiễm cảm thấy cha Lý đang ở rất xa cô.

 

Cha Lý đưa lưng về phía bọn họ, dưới ánh đèn chiếu lên bóng dáng cô độc của người cha: "Con đường phía trước còn rất dài, hai đứa nhất định phải đi cùng nhau."

 

Hạ Nam Phương cười cười: "Dạ, ba."

 

Lý Nhiễm liếc mắt: Sao gọi thuận miệng quá vậy?

 

Buổi tối, đương nhiên Hạ Nam Phương ngủ lại nhà Lý Nhiễm, bá chiếm giường của cô.

 

Lý Nhiễm bị cha Lý gọi đến phòng khác dạy bảo, trước khi đi Hạ Nam Phương còn cho cô một ánh mắt chúc may mắn.

 

Lý Nhiễm đáng thương: "Anh không tới cứu em sao?"

 

Hạ Nam Phương vừa mới qua được khảo nghiệm của ba vợ, được phong là học sinh xuất sắc, bây giờ căn cứ vào học sinh danh dự mà duy trì thái độ cao lãnh của học bá: "Đi sớm về sớm."

 

"Hai người bây giờ cùng một chuyến tuyến rồi ư? Ngay cả anh cũng không giúp em?"

 

Hạ Nam Phương ra vẻ thâm trầm: "Người trưởng thành rồi, chuyện của bản thân nên tự mình đối mặt, đi thôi."

Loading...