Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:27:23
Lượt xem: 106
Cho đến khi trở lại phòng ngủ cô cũng chưa lấy lại tinh thần. Làm Hạ Nam Phương chốc chốc lại nhìn cô, nhịn không được sờ sờ đầu cô: "Sao vậy, bị la sao?"
Lý Nhiễm lắc đầu:"Không có."
Hạ Nam Phương cười cười: "Vậy sao em không vui?"
Lý Nhiễm không trả lời, ngược lại hỏi anh: "Nam Phương... anh cảm thấy tình yêu là gì?"
Hạ Nam Phương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến cô sẽ hỏi vậy: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
"Tự nhiên muốn hỏi thôi à, anh nói em nghe thử một chút đi."
Hạ Nam Phương trầm tư vài giây: "Không tách rời. Tình yêu là từng giây từng phút không thể tách rời."
Thật ra Hạ Nam Phương nói rất đơn giản, thậm chí chỉ có thể cảm nhận được một phần mười quý trọng anh dành cho tình yêu.
Lý Nhiễm nhẹ giọng nói: "Nam Phương, để em trả lời giúp anh."
"Tình yêu như thế giới cổ tích, một thế giới không có tổn thương, một thế giới không có bất hạnh, anh đặt người anh yêu vào trong thế giới đó, để cô ấy sống trong sự tốt đẹp nhất."
Trái tim cô đã từng bị tổn thương, hằng lên chằng chịt vết sẹo.
Cô cho rằng kể từ lúc ấy cô sẽ không tin thêm một ai nữa, cũng sẽ không lại đi dấn thân vào cái gọi là tình yêu nữa, cho dù Hạ Nam Phương đã từng vô số lần hạ thấp bản thân thể hiện rằng anh rất yêu cô.
Nhưng cô chưa từng rung động như ngày hôm nay.
Hạ Nam Phương mơ hồ biết cô đang nói gì, anh có chút khẩn trương, nuốt nước miếng.
"Tình yêu như vậy không đẹp sao?"
"Đương nhiên đẹp, tình yêu tốt đẹp nhất thế gian có lẽ cũng chỉ có như thế, mà có lẽ đúng là vì quá tốt đẹp nên em không thể tin được..."
Hạ Nam Phương vươn tay ôm chặt cô, như là ôm toàn bộ thế giới của mình vào trong lòng: "Bây giờ... em có sẵn sàng chấp nhận tình yêu này không?"
Lý Nhiễm nhắm mắt lại, kìm nén sự chua xót nơi khóe mắt: "Dạ."
____
Cha Lý ở lại quan sát vài ngày sau thì cũng định về quê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-282.html.]
Lý Nhiễm năn nỉ ông ở lại thêm vài ngày, cha Lý từ chối: "Nhìn thấy con khỏe mạnh, sống vui vẻ như thế này ba yên tâm rồi."
Lý Nhiễm đỏ vành mắt: "Ba sống luôn ở đây cũng được mà, lúc nào ba nhớ con cũng gặp được con hết."
Cha Lý vất vả làm lụng vất vả cả đời, chưa từng nghĩ tới ngày nào đó sẽ đến thành phố hưởng phúc, lặng lẽ xoa đầu cô: "Nếu ba nhớ con thì sẽ đến thăm con, con không cần lo lắng cho ba."
Cha Lý đi rồi, Lý Nhiễm cũng không vội vã dọn về Hạ gia làm gì, mấy ngày này Hạ Nam Phương thường xuyên chạy đến ở nhà cô, mỗi lần chạy đến là lại đem theo một món từ Hạ gia sang.
Tuy chung cư nhỏ nhưng giao thông thuận tiện, đặc biệt cách công ty cô rất gần, vì thế trong lòng cô và Hạ Nam Phương đều hiểu rõ không cần phải nói ra mà sống tại chung cư luôn.
Từ biệt thự lớn ở Hạ gia chuyển sang chung cư của Lý Nhiễm, nên mới ban đầu Hạ Nam Phương không quen lắm, ví dụ như tủ quần áo quá nhỏ, những bộ quần áo đặt làm thủ công đắc đỏ kia cần phải đặt cách nhau một khoảng cách, nhưng ở chỗ Lý Nhiễm rõ ràng không có tủ quần áo cao cấp như vậy. Hạ Nam Phương như tên thiếu gia có tiền tới trải nghiệm cuộc sống của thường dân vậy, mỗi ngày đều thức dậy trong thực tế thảm khốc.
Hôm nay là cuối tuần, mới sáng sớm hai người đã bị âm thanh ồn ào của hàng xóm đánh thức.
Trong phòng ngủ tối om, rèm cửa dày cọm chặn ánh sáng bên ngoài, Lý Nhiễm bị tiếng ồn đánh thức không ngủ được nữa nên ra ngoài làm bữa sáng.
Hạ Nam Phương tỉnh giấc, đôi mắt hằng lên tơ m.á.u thể hiện rõ ràng anh không được ngủ ngon giấc, Lý Nhiễm cảm thấy có lỗi: "Nếu không thì anh dọn về đi được không?"
Hạ Nam Phương cuốn góc chăn kéo người ôm vào trong lòng, vừa bị tiếng ồn đến mức lúc nào cũng có thể nổi điên, vừa thỏa mãn ôm người con gái mềm như bông của mình: "Không."
Lý Nhiễm tận tình khuyên bảo: "Mỗi ngày anh phải làm việc bận rộn vất vả như vậy, ngủ không đủ giấc thì làm sao bây giờ."
Hạ Nam Phương nghĩ nghĩ: "Em nói cũng đúng."
Chờ đến ngày hôm sau, hàng xóm không còn động tĩnh gì nữa, Lý Nhiễm lập tức quên chuyện này ra sau đầu luôn.
Có một hôm tầm chạng vạng tối cô tan làm về nhà, ra khỏi thang máy gặp phải Khổng Phàn Đông ngoài hành lang.
Anh ta đang chỉ huy người ta chuyển đồ đến căn hộ cách vách, khi nhìn thấy Lý Nhiễm anh ta dừng động tác trong tay lại.
"Các anh...?" Lý Nhiễm kinh ngạc chỉ chỉ vào bên trong: "Làm gì thế?"
"Lão đại mua căn hộ này cải tạo thành thư phòng, phòng giữ quần áo với phòng tập gym."
Lý Nhiễm nhớ lại lời đề nghị hôm nào đó với anh.
Quả thật người nghèo và kẻ có tiền khác nhau quá nhiều, người nghèo chỉ nghĩ làm sao để tránh né phiền toái, mà kẻ có tiền thì nghĩ cách vượt qua khó khăn cùng xử lý phiền phức đó...
Lý Nhiễm nhìn bọn họ ra ra vào vào, tự kiểm điểm bản thân mình đúng là một phiền phức mới.