Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:52:34
Lượt xem: 116
Hình như gần đây Hạ Nam Phương không hề làm việc đàng hoàng.
Sau khi anh mua căn hộ cách vách rồi thuê người sửa bức tường nối liền giữa hai nhà thành một lối đi rộng hơn một mét, hai căn hộ bây giờ thông với nhau.
Căn hộ của Lý Nhiễm không lớn lắm, diện tích sàn chưa đến 100 mét vuông, đủ tiêu chuẩn ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng làm việc và một phòng giữ quần áo cùng với những thứ khác, chật kín như vỏ trứng.
Hạ Nam Phương sửa sang lại như vậy biến căn hộ rộng tới gần 200 mét vuông, giống như một căn hộ lớn sang trọng.
Tuy Lý Nhiễm có chút lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng sống trong căn nhà rộng hơn lớn hơn thật sự rất tiện.
Phòng khách cách vách được anh sửa thành phòng họp loại nhỏ, cho nên bây giờ căn hộ của bọn họ cái gì cũng có, rất có cảm giác sống lâu ở đây an cư lạc nghiệp.
Buổi tối Hạ Nam Phương đang chọn bản vẽ thiết kế phòng ngủ.
Anh cau mày, chọn chọn lựa lựa, hình như đều không quá vừa lòng.
Lý Nhiễm vừa xem TV, vừa nhâm nhi trái cây: "Nếu ở đây quá nhỏ thì em về cùng anh là được rồi."
Hạ Nam Phương nhíu mày nghiêm túc xem bản vẽ trong tay, không để ý đến lời cô vừa nói, cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại cố chấp khăng khăng muốn sống ở đây lắm.
Tóm lại gần đây ngoại trừ đi làm ra thì Hạ Nam Phương luôn nghiên cứu thiết kế trang trí phòng óc nhà cửa như thế nào, có một lần cô tan làm về nhà nhìn thấy một số nhà thiết kế người nước ngoài đang ở nhà mình.
Lý Nhiễm cất túi xách đi ngang qua phòng khách loáng thoáng nghe thấy họ nói chuyện vài câu, có lẽ Hạ Nam Phương cảm thấy diện tích có chút nhỏ, chuẩn bị mua luôn hai căn hộ bên trên tầng nhà, làm thành một căn hộ có lầu luôn.
Nghe thấy vậy thiếu chút nữa Lý Nhiễm đã vấp té rồi.
Anh đây là muốn làm gì thế?
Có tiền sửa lại bốn căn hộ thành một ngôi nhà hai tầng thì sao không trực tiếp mua luôn một căn nhà khác đi?
Đương nhiên, cô đã hỏi anh rồi nhưng anh không nói, lại còn ra vẻ thần bí.
Mãi cho đến một hôm cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên muốn lên tầng nhìn bọn họ sửa sang đến đâu rồi.
Hai căn hộ trên tầng cũng đã được nối liền với nhau, do tường chịu lực nên hai phòng chỉ có thể thông nhau bằng lối đi nhỏ như ở tầng dưới.
Công nhân xây dựng tới tới lui lui, cửa lớn cũng không khóa.
Lý Nhiễm tiến lên phía trước, công nhân bên trong cản cô lại: "Ngài là?"
"Tôi ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh phía trên nên muốn lên xem một chút thôi í mà."
Công nhân không cản cô nữa, để cô tự đi tham quan.
"Tiến độ sửa sang đến đâu rồi ạ? Điện, nước, tường và sàn nhà đều đã xong rồi. Vậy phải bao lâu nữa mới xong hết?"
Công nhân xây dựng tưởng cô là người ở dưới tầng không thích tiếng ồn quá lớn nên không khỏi xin lỗi giải thích nói: "Chủ hộ sửa sang lại căn nhà làm phòng tân hôn, cho nên vì bảo đảm chất lượng nên tiến độ của chúng tôi có lẽ sẽ phải chậm một ít."
Lý Nhiễm nghe thấy thế sững sờ, nhịn không được hỏi lại: "Anh nói... Chủ hộ đang muốn trang trí phòng tân hôn sao?"
Bây giờ công nhân có nói gì cô đã không nhớ nổi nữa, ba chữ "phòng tân hôn" vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-283.html.]
Trong lòng như có thứ gì đó chậm rãi phá kén bò ra, cô đi dạo bên trong một vòng, ngắm kĩ bố cục bên trong rồi bước chân có chút vội vàng đi về như có việc gì đó gấp lắm.
Hạ Nam Phương chưa tan làm, cô gọi điện cho anh, hình như bên anh vẫn còn đang họp nên có hơi ồn.
Anh nhẹ giọng gọi tên cô: "Nhiễm Nhiễm?"
Ngay sau đó âm thanh hơi ồn bên kia dần dần yên tĩnh lại.
Tay Lý Nhiễm nắm chặt điện thoại, khi cô nghe thấy giọng nói của anh, nỗi bất an trong lòng dần dần bình tĩnh hơn.
Cô nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức chạm vào cửa kính: "Anh chưa tan làm nữa ư?"
Hạ Nam Phương ừ một tiếng, ngay sau đó lại giải thích nói: "Có lẽ đêm nay phải về muộn một chút, anh đang họp về chuyện mở rộng thị trường Châu Âu."
"À."
Hạ Nam Phương như cảm nhận được giọng nói của cô không đúng: "Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không có, chỉ là..."
"Ừ?"
"Chỉ là... em nhớ anh thôi."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Anh sẽ về nhà ngay."
Tai Lý Nhiễm đỏ lên: "Không cần, anh làm việc trước đã, em không quan trọng đâu."
Hạ Nam Phương không cho là như thế: "Sao lại không quan trọng được? Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm em chủ động gọi điện cho anh nói muốn anh khi anh đang làm việc."
Lần này đến cổ Lý Nhiễm cũng đỏ rần lên, nhỏ giọng: "Anh đứng đắn một chút đi."
Hạ Nam Phương: "..."
Hạ Nam Phương nói về ngay là về ngay, chưa đến một giờ sau ngoài cửa đã vang lên tiếng mở cửa.
Lý Nhiễm từ trong phòng bếp đi ra, bữa chiều còn chưa có làm xong, ánh mắt có chút khác thường: "Sao anh về sớm vậy?"
Hạ Nam Phương vừa cởi áo khoác vừa cười đáp: "Không phải em muốn anh sao?"
Lý Nhiễm thấy anh lại trêu ghẹo cô, xấu hổ buồn bực: "Anh có phiền hay không chứ!"
Hạ Nam Phương mím mím môi, khuôn mặt lạnh lùng bấy giờ trông vô cùng dịu dàng, cười khẽ một tiếng, cuối cùng không chọc cô nữa: "Bởi vì anh nhớ em cho nên muốn về sớm, lý do như thế này được chưa?"
Lý Nhiễm quay đầu giả bộ tức giận quay trở lại phòng bếp.
Hạ Nam Phương đi thay đồ mặc ở nhà xong cũng theo chân cô vào phòng bếp.
Phòng bếp của căn hộ rất nhỏ, lối đi rộng một mét hai người đứng trong đó hoàn toàn không có chỗ cho kẻ thứ ba.
Hạ Nam Phương mặc một bộ đồ ngủ màu xanh biển, là đồ đôi của cô và anh, của cô màu hồng nhạt.
Khi anh đến gần, Lý Nhiễm ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, giống như mùi gỗ ướt đẫm bông tuyết. Vừa tươi mát bừa có chút lạnh lẽo: "Anh muốn ăn gì?"