Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 310: Ngoại truyện 15
Cập nhật lúc: 2024-09-28 11:59:37
Lượt xem: 125
Hạ Nam Phương mím môi không đáp, Lý Nhiễm nói không sai.
"Anh nói cho em biết đi, bà ấy uy h.i.ế.p anh cái gì rồi?" Cô nhẹ giọng dịu dàng dụ dỗ anh nói.
Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng chịu nói: "Bà ấy không muốn làm phẫu thuật."
Điều đó Lý Nhiễm đã biết rồi: "Sau đó thì sao? Anh muốn bà ấy làm phẫu thuật hả?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Bà ấy đưa ra điều kiện, nếu như làm phẫu thuật thì nhất định phải chờ qua năm mới ăn Tết xong rồi mới chịu phẫu thuật. Thêm nữa..."
Trực giác nói cho Lý Nhiễm biết, đằng sau cái này mới là điều quan trọng nhất: "Thêm nữa, bà ta muốn ăn Tết với chúng ta."
Lý Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Nam Phương thấy cô không có biểu hiện của sự kháng cự nào, ngược lại thấy khó hiểu: "Vì sao em không phản đối?"
Lý Nhiễm bình tĩnh nói: "Chỉ bởi vì chuyện này thôi mà anh tức giận đến vậy sao?"
Cô không phải rất quan tâm nói thêm: "Anh có muốn nghe lời thật lòng không?"
Hạ Nam Phương căng thẳng: "Đương nhiên rồi."
"Thật lòng mà nói thì ngay sau khi nghe anh nói thế, phản ứng đầu tiên trong lòng em là phản đối. Em không phải thánh mẫu, sau khi bị người ta tổn thương còn phải chấp nhận cùng đón năm mới ăn Tết với người ta."
Hạ Nam Phương không bất ngờ khi Lý Nhiễm từ chối, đây cũng là nguyên nhân anh muốn tự xử lý chuyện đó.
"Anh biết." Anh tôn trọng quyết định của cô.
"Nhưng vừa rồi em đã đổi ý rồi."
"Sao?"
"Bởi vì em nhận ra... so với không tha thứ cho bà ta thì em càng sợ nhìn thấy anh vì thế mà bị dày vò hơn."
Mỗi người sinh ra cõi đời này chỉ có một mẹ, một cha, cũng không thể lựa chọn cha mẹ cho mình được.
Cô biết bất kỳ lời nói hoặc quyết định nào của bản thân đều sẽ ảnh hưởng đến Hạ Nam Phương.
"Cho nên, là vì anh, em mới đồng ý."
Hôm nay là giao thừa, mới sáng sớm Lý Nhiễm nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên bị đánh thức.
Trong sân có mấy chiếc xe đang đi vào, Lý Nhiễm đứng trên ban công trên lầu nhìn xuống, xuyên qua những cột đá cẩm thạch nhìn thấy Hạ Nam Phương đầu tiên, sau đó thuận theo ánh mắt nhìn thấy người ngồi trên xe lăn phía sau anh... Hạ phu nhân, khối u đè trên sây thần kinh dẫn đến nửa người bà ta bị liệt không thể cử động được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-310-ngoai-truyen-15.html.]
Trong sân đứng rất nhiều người, Lý Ngải đang đẩy xe lăn cho Hạ phu nhân, trên nền tuyết trắng xoá tạo nên đường bánh xe bắt mắt.
Lý Nhiễm đứng trên lầu nhìn một hồi mới đi xuống lầu.
Hơn ba năm rồi mới gặp lại Hạ phu nhân, cô bình tĩnh hơn nhiều so với trong dự đoán.
Thực tế là Hạ phu nhân ngang ngược trong trí nhớ giờ lại biến thành bộ dạng trước mặt với mái tóc hoa râm ngồi trên xe lăn, Lý Nhiễm sống đúng với lương tâm của mình, cô không có cách nào nhìn bà ta bằng sắc mặt tốt được.
Hạ phu nhân nhìn cô một cái, ánh mắt rất nhạt, gật gật đầu.
Lý Ngải sau lưng Hạ phu nhân cũng nhìn cô một cái, hơi cúi đầu, trong ánh mắt có chút bất an.
May mắn biệt thự Hạ gia đủ lớn, cho dù có rất nhiều người nhưng chỉ cần Lý Nhiễm muốn né tránh thì sẽ không nhìn thấy bất cứ ai.
Bây giờ Hạ phu nhân không thể đi lại, cũng không có cách nào cầm đũa ăn cơm, sinh hoạt hằng ngày đều do Lý Ngải phụ trách chăm sóc.
Đã đến độ tuổi không mặn không nhạt, không muốn tranh chấp nữa nên tâm nguyện hiện tại của Hạ phu nhân có lẽ chỉ muốn dùng thời gian có hạn của mình ở bên Hạ Nam Phương mà thôi, cho nên đối với Lý Nhiễm cũng không phải quá nhiệt tình, đương nhiên không bất mãn gì.
Lý Nhiễm cũng vui vẻ sống nước sông không phạm nước giếng với bà ta.
Qua mùng hai Tết.
Biệt thự Hạ gia có không ít khách đến chúc Tết, giữa trưa Lưu Lật chuẩn bị đồ ăn phong phú giữ khách lại ăn trưa.
Lý Nhiễm không muốn mất mặt Hạ gia nên ngồi cùng bàn với Hạ phu nhân.
Đang ăn vui vẻ thì Lý Nhiễm đột nhiên ngửi thấy mùi khai.
Từ sau khi mang thai, khứu giác của cô mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, khi ngửi thấy mùi khai cô dừng lại mấy giây rồi nhìn về phía Hạ phu nhân.
Thấy vẻ mặt bà ta vẫn như thường ngồi ăn cơm, Lý Nhiễm thu hồi tầm mắt lại, nghĩ nghĩ có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều.
Cho đến khi có người nhỏ giọng hỏi một câu: "Có mùi gì khai thế? Sao giống mùi nước tiểu thế nhỉ?"
Âm thanh không lớn nhưng rất gần.
Hạ phu nhân nghe thấy thế thì miệng ngừng nhai, rồi không thể tin được cúi đầu nhìn xuống nửa người dưới của mình.
Lý Ngải đang bón cho bà ta cũng phát giác được điều không ổn, vội vã buông đôi đũa trong tay xuống, đẩy xe lăn rời khỏi phòng ăn.
Khoảnh khắc xe lăn xoay đi kia, Lý Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt của Hạ phu nhân rất... ngu ngơ, sững sờ, mờ mịt như thể không thể tin được mình lại bài tiết không thể kiềm chế như thế.
Trong mắt cô lập tức u ám tĩnh mịch hẳn đi.
Hạ phu nhân là người cao ngạo như thế, bài tiết không thể kiềm chế ngay trước mặt khách khứa thế này không khác gì đánh mất sạch tôn nghiêm của bà ta.