Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 312: Ngoại truyện 17
Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:48:11
Lượt xem: 74
Nói mới nhớ đã qua ba đời rồi nhưng nhân số ở Hạ gia vẫn không được sung túc cho lắm.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Nam Phương luôn ở một mình trước khi gặp được Lý Nhiễm.
Trước kia, cô từng nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của Hạ Nam Phương trong thư phòng ở nhà cũ Hạ gia, mỗi một bức hình đều nhìn thấy được vẻ cô đơn lẻ loi trơ trọi trên mặt anh, tóc được chải chỉnh tề, mặc vest dành cho trẻ con thẳng tắp, còn có giày da nữa, không hề có cảm giác nghịch ngợm của trẻ con nên có.
Rất ít trong số đó được chụp vào mùa hè, anh ngồi bên chiếc bàn đá cẩm thạch trắng trong vườn ăn ly kem, ly kem còn lớn hơn khuôn mặt anh, khiến anh càng thêm cô đơn.
Cho nên, Hạ Nam Phương còn có toàn bộ trên dưới Hạ gia đều tràn ngập chờ mong sinh mệnh nhỏ sắp đến với bọn họ này, giống như một gốc cây cổ thụ trăm năm vươn hết cành lên trên, lấy dáng vẻ vô cùng thàng kính vui sướng nghênh đón sinh mệnh mới được sinh ra trong ngôi nhà cổ kính đó.
Bệnh tình của Hạ phu nhân ổn định rồi thì trở về Đài Châu, nhưng lần này là tự bà ta yêu cầu.
Hơn hai tháng sau, một ngày nọ Lưu Lật ôm một thùng hàng đến.
Lúc đó Lý Nhiễm đang trong phòng hoa vẽ tranh, gần đây nhiệt độ ấm áp hơn nhiều rồi, hoa thủy tiên vàng trong sân lần lượt nở rộ, mặt nước trong ao phản chiếu những nhánh hoa dài nhỏ mảnh mai đứng duyên dáng làm cô đột nhiên có linh cảm.
Lưu Lật đứng ở bên ngoài chờ đến khi thấy Lý Nhiễm thu mực lại mới đẩy cửa đi vào.
Cô liếc nhìn thùng hàng Lưu Lật đang ôm trong ngực: "Cái gì thế?"
Lưu Lật nói: "Là Đài Châu gửi đến, vừa mới đưa đến lúc sáng."
Lưu Lật mở thùng hàng ra đưa cho Lý Nhiễm xem đồ bên trong.
Trong thùng hàng là các bộ quần áo em bé được gấp ngăn nắp gọn gàng, có màu xanh, màu hồng, màu vàng... làm Lý Nhiễm thoáng sửng sốt.
Giống như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, đột nhiên không biết phải xử lý thế nào.
Vừa nhìn là biết quần áo đều được làm thủ công, xúc cảm thoải mái cùng với tông màu trầm ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-312-ngoai-truyen-17.html.]
Lý Nhiễm phức tạp nhìn quần áo trong tay, hiển nhiên Lưu Lật cũng nhìn ra được vấn đề, vội vàng nói: "Nếu không tôi cất giùm cô được không ạ?"
Hắn nói cất đi có lẽ là cất ở một nơi Lý Nhiễm mắt không thấy tâm không phiền đâu đó, cô đoán tám phần là ném đi.
Cô cúi đầu nhìn quần áo trong tay không nói lời nào.
Đường may của áo len không được chỉnh tề cho lắm, trước n.g.ự.c áo còn thêu mấy con khủng long nho nhỏ kỳ quái, còn có chó con mèo con nữa.
Tay nghề vụng về thô sơ khiến trong lòng Lý Nhiễm cảm thấy xúc động vô hạn, cho dù quan hệ giữa cô và Hạ phu nhân có ra sao thì bà ta vẫn dành tất cả sự dịu dàng của mình cho sinh mệnh nhỏ sắp chào đời này.
Phần dịu dàng đó ngay cả Hạ Nam Phương khi còn bé cũng chưa từng được nếm thử.
"Cất vào trong phòng ém bé đi." Cô xếp gọn quần áo lại rồi bỏ vào thùng.
Lưu Lật hơi kinh ngạc nhưng không nhiều lời, cầm lấy thùng hàng ra ngoài.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng Lý Nhiễm sẽ nhận được đồ Hạ phu nhân gửi đến, đều là những đồ trẻ con, bởi vì chưa biết giới tính em bé là trai hay gái cho nên quần áo đưa đến phần lớn đều là những gam màu vàng ấm.
Qua Tết cũng đã đầu xuân, nhiệt độ không tính là quá thấp nữa, nhưng cô vẫn mặc áo len đứng trong sân đợi người. Bụng cô đã có chút nhô lên, triệu chứng nôn nghén đã giảm đi rất nhiều, chỉ là thân thể vẫn còn rất gầy ốm.
Chạng vạng tối, Hạ Nam Phương đỗ xe vào trong sân, Lý Nhiễm đi về phía trước vài bước.
Hạ Nam Phương xuống xe, đi nhanh về phía cô: "Hôm nay em thế nào?"
Mỗi ngày đều có bác sĩ gia đình đến làm kiểm tra, Lý Nhiễm cũng quen báo cáo những điều đó với anh mỗi ngày: "Tất cả đều bình thường anh ạ."
Em bé trong bụng thực sự rất ngoan, ngoại trừ thời gian đầu có chút nôn nghén kén ăn ra thì khoảng thời gian này ngược lại cơ thể rất ổn định.
Sau bữa cơm tối, Hạ Nam Phương ôm Lý Nhiễm ra ngoài đi dạo.
Mặc dù bây giờ anh đã rất ít đi công tác rồi, nhưng không có cách nào chuyển công ty về nhà làm việc, anh không thể thường xuyên ở nhà với cô được, cho nên đi dạo mỗi ngày là thời gian riêng tư của hai người.