Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 313: Ngoại truyện 18
Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:49:09
Lượt xem: 69
Trước cửa, Lý Nhiễm đang cúi người chuẩn bị thay một đôi giày thể thao nhẹ nhàng dễ di chuyển, không biết là do tối hôm nay ăn quá nhiều hay do bụng to rồi mà lúc cúi người có chút vất vả, bụng hơi hơi khó chịu, Hạ Nam Phương kịp lúc nắm lấy bàn tay của cô.
Chờ đến lúc Lý Nhiễm ý thức được anh muốn làm gì thì lên tiếng: "Không cần đâu anh."
Hạ Nam Phương quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ chân cô rồi mang giày cho cô: "Chăm sóc cho vợ là điều đương nhiên của một người chồng, cũng là chức trách của anh."
Thực tế nhiều khi không phải như vậy, chăm sóc vợ tuy là chức trách của người chồng, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người có nhiều chuyện có thể làm được cho đối phương nhưng không làm, Hạ Nam Phương lại làm hết tất cả cho cô dù anh chưa từng có kinh nghiệm khiến lòng Lý Nhiễm khắc khoải không thôi.
Rất nhiều người đều cảm thấy yêu càng nhiều càng tốt mới đúng, nhưng cô đã trải qua quá nhiều chuyện như thế rồi nên cô hiểu rất rõ, tình yêu không phải là ngọn lửa không có ngọn nguồn và ngọn nguồn của tình yêu cũng không phải là bất diệt.
Một người đối xử tốt với một người sẽ luôn có lý do gì đó.
"Anh không cần phải làm mọi thứ cho em đâu." Lý Nhiễm nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc anh.
Không biết có phải do mang thai mà cảm xúc trở nên mẫn cảm hay làm sao mà cô luôn có cảm giác mình tiến vào toà lâu đài được anh xây dựng. Mặc dù toà lâu đài không bị khoá nhưng mỗi một tiếng nói mỗi một cử động của anh đều thiết lập ranh giới cho cô.
Hạ Nam Phương cột chặt dây giày lại, anh không trả lời Lý Nhiễm: "Hôm nay em làm những gì rồi?"
Anh nhẹ cầm tay cô, thản nhiên bắt đầu tán gẫu.
"Cũng không có làm gì hết à, lúc đầu định vẽ tranh nhưng ngồi một lát đau lưng quá nên không vẽ nữa."
Cô nhớ đến bức tranh mình mới vẽ một nửa kia, nhịn không được nhíu mày, bức tranh đó cô vẽ không được đẹp.
"Em vẽ gì đó? Cho anh xem một tí được không?"
Lý Nhiễm không muốn cho anh xem, gần đây tinh thần không tốt nên cô không chạm bút, tranh hôm nay cô vẽ đến bản thân cô còn ghét bỏ nữa là.
"Không muốn."
Lưu Lật ở một bên cười chen vào: "Bức tranh kia có lẽ đang ở trong phòng hoa trong vườn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-313-ngoai-truyen-18.html.]
Hạ Nam Phương nắm tay cô đi đến phòng hoa, nhưng cô thật sự không muốn cho anh xem lắm: "Ngày mai em muốn ra ngoài một chuyến."
Hạ Nam Phương đang chăm chú xem bức tranh của cô, đột nhiên nghe cô nói vậy, quay đầu hỏi: "Đi đâu thế em?"
"Học viện mỹ thuật *** có mời thầy Lexy đến Trung Quốc để giao lưu trao đổi học thuật."
Hạ Nam Phương: "Ừ?"
"Thầy Lexy là thầy hướng dẫn của em, lúc em du học có làm việc ở phòng làm việc của thầy một thời gian."
Hạ Nam Phương hiểu rõ: "Nếu em muốn gặp thầy Lexy thì anh sẽ mời thầy đến nhà làm khách."
Trước khi nói Lý Nhiễm đã mơ hồ có dự cảm, Hạ Nam Phương sẽ không đồng ý.
Nhưng không ngờ anh sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
Ngữ khí của cô cũng không khỏi cứng rắn hơn: "Ngày mai em muốn đến trường học một chuyến."
Hạ Nam Phương hơi có chút bất đắc dĩ cười cười: "Em đừng tức giận mà, được không?"
Cô không phải tức giận, nhưng từ sau khi cô mang thai, mọi chuyện Hạ Nam Phương đều hạn chế cô, bây giờ muốn đi đâu cũng phải được sự cho phép của anh mới được đi.
"Vậy vì sao anh không cho phép em đến trường chứ?"
Sắc mặt Hạ Nam Phương không vì Lý Nhiễm tức giận mà thay đổi gì, anh vẫn cười cười nhẹ như mây gió như cũ: "Không phải anh không cho phép mà mời thầy Lexy đến nhà làm khách không phải sẽ càng trang trọng chân thành hơn sao?"
Lý Nhiễm hơi bị anh thuyết phục, trường học cũ may mắn mời được thầy Lexy đến làm cố vấn, Lý Nhiễm vừa là học sinh tiền nhiệm của thầy Lexy, cũng là cựu sinh viên vinh dự của trường, đương nhiên trường học muốn mời cô tham gia.
Mà ý Hạ Nam Phương là có thể cảm ơn thầy hướng dẫn cô nhưng chạy đến trường học thì không được.
"Anh đây là muốn thể hiện sự thành kính với thầy Lexy hay là muốn khống chế quyền tự do của em?"
Hạ Nam Phương hơi bất ngờ với câu nói của cô, nhưng anh vẫn dịu dàng nói với cô: "Anh có bao giờ hạn chế tự do của em đâu? Không phải em đi đâu thì anh đi đó với em đấy ư?"