Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-25 19:35:53
Lượt xem: 1,063
Đêm khuya, trên đại lộ Champs Elysees vắng lặng.
Hạ Nam Phương vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị đàm phán, rời khỏi hội trường một cách cứng ngắc rồi trờ về khách sạn Radisson Blue ở Lucerne.
Bên trong chiếc xe Bentley màu đen, trợ lý đắc lực của tập đoàn là Vương Ổn cầm tập hồ sơ báo cáo cuộc họp vừa kết thúc tìm Hạ Nam Phương ký tên.
Sau khi chờ Hạ Nam Phương ký xong, đang chuẩn bị rời đi thì hàng ghế dài của hàng ghế phía sau xe, người đàn ông vẫn luôn yên lặng ngồi đó, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Vương Ổn nghe xong ngay lập tức không dám thở mạnh, trong đầu vận hành não với tốc độ cao, nghĩ xem còn có chuyện gì mà mình chưa báo cáo với anh.
Anh ta cúi đầu, nghĩ mãi không ra còn có chuyện gì: "Tất cả mọi chuyện đều xảy ra suôn sẻ, không phát sinh chuyện gì ngoài dự kiến của kế hoạch."
Đuôi lông mày hơi nhíu lại của Hạ Nam Phương vẫn chưa giãn ra, anh đưa mắt nhìn màn đêm cô tịch bên ngoài sửa sổ.
"Ở Trung Quốc bây giờ là mấy giờ?"
Trợ lý đáp: "Buổi sáng 11 giờ."
Hạ Nam Phương không nói chuyện nhưng trợ lý vẫn cảm nhận được nhiệt độ trong xe nháy mắt đang giảm xuống.
Vương Ổn thật cẩn thận liếc mắt nhìn ông chủ một cái, không biết mình nói sai ở chỗ nào nữa rồi.
Sau khi trở về khách sạn, như thường lệ, Hạ Nam Phương cởi tây trang lập tức vào văn phòng tiếp tục tăng ca, các trợ lý đi cùng và đoàn cố vấn của tập đoàn cũng đi theo anh thức suốt đêm làm việc.
Trong mắt người ngoài, Hạ Nam Phương là một thiên tài kinh doanh, chỉ trong mười năm ngắn ngủn đã đem tập đoàn Hạ gia trở thành ông trùm ngành thương nghiệp đứng đầu cả nước.
Tuy nhiên những người làm việc bên cạnh anh đều biết Hạ Nam Phương là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến cực đoan, lúc nào cũng chỉ có công việc, không hề phân biệt ngày hay đêm.
Vẫn luôn làm việc cho đến tận gần bình minh, đoàn người trợ lý và cố vấn rốt cuộc không chịu nổi nữa, họ muốn về nhà nghỉ ngơi... Nhưng vị trong kia không lên tiếng nên chẳng ai dám rời đi.
Vương Ổn căng da đầu đi vào nhắc nhở Hạ Nam Phương nên đi nghỉ ngơi lại bị một ánh mắt lạnh băng quét tới.
Tại phòng họp bên ngoài phòng nghỉ của khách sạn, đoàn người đang ngồi bên nhau oán thán.
Lý Ngải nhìn thoáng vào trong, đôi mắt lộ ra tia lo lắng. Cô ta là người lớn tuổi nhất cũng là người làm lâu đời nhất ở Hạ gia, cũng biết rất rõ tính khí ngày thường của Boss lớn nhà mình.
Tự ngược đãi bản thân mình tăng ca điên cuồng như vậy, nói anh tăng ca... không bằng nói tâm trạng anh không tốt.
Lý Ngải như có điều suy nghĩ: "Hôm nay Hạ tiên sinh có nói gì không?"
Mọi người đều lắc đầu: "Sau khi họp xong thì buổi tối tập đoàn Phương Âu có mở tiệc chiêu đãi, ăn tối xong thì mọi người về khách sạn thôi."
Vương Ổn nhớ lại chuyện ký tên vào tài liệu báo cáo ở trên xe lúc tối qua: "Tối qua khi tôi đến xin chữ ký của Boss thì cậu ấy có hỏi tôi lúc đó Trung Quốc mấy giờ!"
Lý Ngải nhận ra: "Cậu ấy còn hỏi gì nữa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-4.html.]
Vương Ổn lắc đầu: "Không có gì khác."
Vẻ mặt của mọi người đều mê mang mà nhìn Lý Ngải: "Có chuyện gì vậy?"
Trong đầu Lý Ngải đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lóe lên một cái: "Gần đây có nhận điện thoại nào từ Trung Quốc không?"
Trợ lý trả lời: "Hôm qua mẹ của Boss gọi điện đến, hỏi thăm tình hình gần đây."
Trực giác của Lý Ngải cho biết không phải chuyện này: "Còn gì nữa?"
"Hai ngày trước bạn của Boss là Hứa tiên sinh cũng gọi điện đến, hỏi khi nào thì Boss về nước."
Ánh mắt của Lý Ngải sáng lên một chút, đột nhiên nhớ đến một người: "Lý Nhiễm đâu?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhanh chóng xem lại nhật ký cuộc gọi.
Nhớ lại tần suất gọi điện của Lý Nhiễm trước kia, Lý Ngải phát hiện ra hình như lâu lắm rồi Lý Nhiễm không có gọi điện đến: "Gần đây Lý Nhiễm không có gọi điện sao?"
Vương Ổn không nghe ra hàm ý sâu xa trong câu hỏi của Lý Ngải: "Không có."
Lý Ngải trầm ngâm: "Lần gần đây nhất cô ta gọi điện là khi nào?"
Trợ lý thành thật trả lời: "Mười ngày trước. Nhưng mà khi đó Boss đang họp qua điện thoại ở trong thư phòng.... Nên chúng tôi không có nói lại cho cậu ấy biết."
Lý Ngải xem lại nhật ký cuộc gọi lần trước, trong đầu cô ta đang có âm thanh nói rằng vấn đề đang nằm ở chỗ này.
"Gọi điện đi."
_____
Tiếng chuông trên bàn cứ đeo bám mãi không tha, Lý Nhiễm nghe xong một lát liền cảm thấy phiền chán, vì thế cô rút thẻ sim điện thoại ra rồi ném vào trong hộp.
Trước kia Hạ Nam Phương rất ít gọi điện cho cô, mỗi lần nhận được điện thoại của anh, cô có thể vui vẻ đến vài ngày.
Nhưng nay đã khác xưa.
Sau khi lắp sim điện thoại mới, cô gọi điện cho cô bạn thân.
Vu Hiểu Hiểu cũng là người trong cái vòng này, cô và Lý Nhiễm là bạn học đại học, là con nhà "phú nhị đại" chính hiệu. Lúc sáng nghe được tin Lý Nhiễm dọn ra khỏi Hạ gia, đang chuẩn bị gọi điện hỏi thăm cô sao lại thế.
Điện thoại vừa mới thông, đầu dây bên kia đã bắt đầu gào rít: "Bà cô của tôi ơi, cậu lại làm gì thế hả?"
Làm bạn thân của Lý Nhiễm, Vu Hiểu Hiểu đã từng nói chỉ cần Lý Nhiễm có thể buông được Hạ Nam Phương, cô ấy nhất định sẽ tìm cho cô một người bạn trai cao, quý, soái hơn Hạ Nam Phương.
Nhưng từ khi đi học cho đến tận bây giờ, trong mắt Lý Nhiễm cũng chỉ có Hạ Nam Phương, Vu Hiểu Hiểu đối với cô chỉ hận sắt không thành thép.