Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-08-11 14:15:54
Lượt xem: 703

Tư thế ngủ của Lý Nhiễm không tốt lắm, mà Hạ Nam Phương lại có quá nhiều quy tắc.

 

Trong phòng này chỉ có một cái giường, Hạ Nam Phương cũng không muốn ngủ trên sofa.

 

Giường đủ lớn để chứa được hai người, sau khi lên giường Hạ Nam Phương duỗi tay ôm cô vào trong ngực, Lý Nhiễm kháng cự một chút, thật không quen mà.

 

Ngày xưa Lý Nhiễm thích nằm trong lòng của anh, hôm nay lại cảm thấy khó chịu.

 

Hai người như là bị dây thừng trói ở bên nhau, lấy tư thế vô cùng không thoải mái dựa vào, chủ yếu là Hạ Nam Phương đơn phương ôm cô vào lòng.

 

"Có phải anh uống nhiều quá rồi không?"

 

"Không có."

 

Lý Nhiễm bị anh ôm vào trong ngực: "Anh rất khác thường đấy anh có biết không?"

 

"Không biết."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Một lát sau, Lý Nhiễm cho rằng anh đã ngủ rồi, định bò ra khỏi lồng n.g.ự.c của anh.

 

Hạ Nam Phương đột nhiên mở miệng: "Ngày mai tôi đến nhà xưởng, ở đó vất vả, không đưa em đi cùng được."

 

"Ừm."

 

"Em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời."

 

"Ừm."

 

Hạ Nam Phương đột nhiên trầm cười một chút, lầm bầm lầu bầu: "Em mới không nghe lời, hiện tại em ước gì có thể rời khỏi tôi, cao chạy xa bay."

 

Cô thừa nhận những lời nói đó, trong tròng có loại lạnh lạnh đau thương.

 

___

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam Phương đi đến nhà máy sản xuất, Lý Nhiễm khó có được một buổi sáng không tranh cãi với anh, hai người an tĩnh không có việc gì ngồi ăn sáng.

 

Trên bàn cơm, Hạ Nam Phương đột nhiên nói: "Buổi tối chờ tôi về, có một bất ngờ dành cho em."

 

Lý Nhiễm từ trong chén cơm ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

 

Hạ Nam Phương không nhiều lời: "Đến lúc đó em sẽ biết."

 

Đại khái là do ngày hôm qua biểu hiện của Lý Nhiễm không tồi, nên hôm nay khi cô đưa ra yêu cầu muốn đi ra ngoài, Hạ Nam Phương đồng ý không hề làm khó cô.

 

Cô muốn đi một chuyến đến Vu gia, Vu Hồng Tiêu là anh trai của Vu Hiểu Hiểu, sau khi tốt nghiệp học viện của tòa án thì gia nhập viện kiểm soát tại thành phố, sau tám năm thăng chức lên thành kiểm sát trưởng, vừa tròn 30 tuổi.

 

Tóm lại, hôm nay là ngày sinh nhật của anh.

 

Tuy rằng Vu Hiểu Hiểu không cần cô tặng quà, nhưng Lý Nhiễm vẫn đi trung tâm mua sắm lựa một chút, quyết định mua một cái kính râm cho anh.

 

Mấy năm trước, trong lúc Vu Hồng Tiêu truy bắt phạm nhân bị thương ở mắt, kết mạc bị tổn thương nên Lý nhiễm muốn tặng cho anh một cái kính râm.

 

Trong lòng thầm nghĩ buổi tối Hạ Nam Phương mới trở về, 8 giờ cô về chắc vẫn còn kịp.

 

Đầu buổi chiều cô lái xe đến buổi tiệc của Vu gia, mấy năm nay cô cũng thường xuyên đến nhà bọn họ chơi, cha Vu mẹ Vu yêu thương cô như Vu Hiểu Hiểu, xe của cô vừa đến sân nhà hàng, cha mẹ Vu liền đi ra đón, đứng ở cửa chờ cô.

 

Vu Hiểu Hiểu như khỉ con, ở trong sân nhảy nhót lung tung: "Nhiễm Nhiễm, ở đây ở đây nè!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-49.html.]

Nhà hàng đến không ít người, xe nhiều, dừng xe không nhúc nhích được, kỹ thuật lái xe của Lý Nhiễm không tốt lắm, nơi đỗ xe chật hẹp, cô chạy vào mấy lần cũng chưa vào được.

 

Vu Hiểu Hiểu nhanh nhảu ở bên cạnh chỉ huy, thiếu chút nữa cô đã đụng phải nhà kính trồng lan bên cạnh.

 

Thân xe phía trước bước qua một bóng hình, bước vài bước, cửa sổ xe nhiều thêm một người, bàn tay to của của Vu Hồng Tiêu để trên cửa sổ, nhìn cô bảo: "Xuống đi."

 

Lý Nhiễm ngoan ngoãn xuống xe, giao chìa khóa cho anh, Vu Hồng Tiêu chỉ làm mấy động tác đã hoàn mỹ đỗ xe xong.

 

Chờ Vu Hồng Tiêu xuống xe, Lý Nhiễm đưa quà cho anh: "Anh Hồng Tiêu, sinh nhật vui vẻ."

 

Nói thật, quà của Lý Nhiễm không mắc tiền nhưng là đặc biệt nhất.

 

Tuy rằng bạn bè họ hàng đều biết đôi mắt của anh bị thương, nhưng Lý Nhiễm là người duy nhất tặng anh kính râm.

 

Anh duỗi tay nhận nhận quà tặng, nhìn Lý Nhiễm vài lần: "Sắc mặt của em không tốt lắm?"

 

Chuyện của cô với Hạ Nam Phương nháo đến động tĩnh quá lớn, Vu Hồng Tiêu biết được một ít. Anh có ý muốn giúp đỡ nhưng Lý Nhiễm không mở miệng, anh cũng không tiện ra mặt.

 

Lý Nhiễm cười cười: "Có chút việc nhỏ thôi anh."

 

Bàn tay của Vu Hồng Tiêu nhẹ đặt trên đầu vai của cô: "Sau buổi tiệc anh đến tìm em."

 

___

 

Tiệc sinh nhật của Vu Hồng Tiêu không quá phô trương nhưng không nhỏ, bạn bè thân thích họ hàng trong nhà đều đến cả, còn có đồng nghiệp, đãi đến 10 bàn.

 

Lý Nhiễm không khéo được ngồi chung với những đồng nghiệp kia của Vu Hồng Tiêu.

 

Lúc ấy Vu Hồng Tiêu giới thiệu Lý Nhiễm như thế này: "Mấy người nhớ chăm sóc em ấy một chút."

 

Nháy mắt những đồng nghiệp kia hiểu sai ý, toàn bộ ánh mắt trên bàn tiệc thật ái muội mà chăm sóc cô. Chịu không nổi sự nhiệt tình của các vị đồng nghiệp đó, Lý Nhiễm tìm lí do chạy vội ra ngoài hít không khí.

 

Ở ngoài sân phía sau núi giả có một cái đình nhỏ, khi Lý Nhiễm tiến vào vừa đúng lúc gặp Vu Hồng Tiêu đang hút thuốc, hôm nay là sinh nhật của anh, đương nhiên bị chuốc rượu không ít.

 

Người đàn ông mặc vest dựa vào cây cột trong đình, đôi chân dài một trước một sau, tư thế tùy ý.

 

Trong tay anh kẹp một điếu thuốc, ở nơi không có ánh sáng, đầu thuốc lúc sáng lúc tối.

 

Nhìn thấy Lý Nhiễm, Vu Hồng Tiêu lộ ra một nụ cười, bỏ điếu thuốc trong tay xuống: "Sao em lại ra đây?"

 

Lý Nhiễm ngượng ngùng: "Đồng nghiệp của anh nhiệt tình quá, công phu bát quái thật dọa người."

 

Vu Hồng Tiêu áy náy xin lỗi: "Là anh sắp xếp không chu đáo."

 

Lý Nhiễm lắc lắc đầu: "Không sao ạ, anh cứ tự nhiên hút tiếp đi."

 

Vu Hồng Tiêu lại đưa điếu thuốc lên môi: "Ở đây hóng gió cho tỉnh rượu, anh không nghiện."

 

Hai người rơi vào trong im lặng không ai nói chuyện, nhưng không khí khá tốt. Vu Hồng Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi: "Lời đồn bên ngoài có phải thật không?"

 

"Cái gì ạ?"

 

"Em rời khỏi Hạ gia."

 

"Xem như là vậy."

 

Vu Hồng Tiêu nghe xong, nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn được ánh trăng chiếu sáng lộ ra vài phần dịu dàng: "Còn nhớ những lời anh từng nói với em không?"

 

Lý Nhiễm không hiểu nhìn Vu Hồng Tiêu, Vu Hồng Tiêu lộ ra một nụ cười tiêu sái: "Anh đã từng nói có ai dám bắt nạt em thì đến tìm anh. Anh giúp em trả thù." Lời nói ra không hề khách khí.

Loading...