Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:46:45
Lượt xem: 673
Ghế được làm từ gỗ đặc nên hơi nặng, một tay Vu Hồng Tiêu xách đến, Lý Nhiễm nhường một chỗ trống bên cạnh cho anh, muốn anh ngồi vào đó.
Vu Hồng Tiêu lại ổn định ghế của cô: "Em đừng nhúc nhích, anh ngồi bên cạnh em ăn là được rồi."
Vu Hồng Tiêu ở bên ngoài uống rượu một vòng, trong bụng chưa được ăn mấy món nào, cúi đầu ăn một chút thức ăn.
Lý Nhiễm nhìn Vu Hồng Tiêu một cái, thấy áo khoác sớm đã được anh cởi ra, tùy ý vắt trên ghế. Trời lạnh như vậy mà trên người anh chỉ mặc có một cái áo sơmi, tay áo cũng được săn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.
Mẹ Vu múc cho anh một chén canh, dặn dò: "Con uống một chút đi, cẩn thận đôi mắt bị nhiễm trùng."
Vu Hồng Tiêu gật gật đầu: "Mẹ yên tâm."
Bởi vì do chức nghiệp của Vu Hồng Tiêu nên làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn đáng tin cậy, hơn nữa ngày thường cách làm việc vô cùng ổn trọng, rất được người khác tin tưởng.
Trên bàn ăn xoay quanh đề tài của anh, dì thúc giục anh: "Hồng Tiêu, con cũng đã 30 tuổi, chuyện chung thân đại sự cũng nên suy nghĩ một chút đi."
Vu Hồng Tiêu cười cười, đáp hai chữ: "Không vội."
Với người nhà tất cả bọn họ đều kết hôn muộn sinh con muộn, chức nghiệp này của bọn họ, xác thật không màn vội lập gia đình, chuyện kết hôn cứ kéo dài mãi.
Vu Hồng Tiêu uống xong chén canh, đưa cho Lý Nhiễm bên cạnh: "Giúp anh múc thêm một chén."
Lý Nhiễm cầm lấy, đứng lên múc canh cho anh.
Bầu không khí trong bửa tiệc hòa hợp, mọi người đều vui vẻ cười đùa, nói chuyện trong nhà.
Đột nhiên di động của Lý Nhiễm vang lên, có hơi đột ngột.
Sau khi nghe được âm thanh, cô theo bản năng muốn tắt đi, kết quả canh trong tay đổ ra ngoài, rơi vụng trên mu bàn tay của cô.
"A" Mu bàn tay bị đau, cô kêu nhẹ ra tiếng, cố nén không vứt chén canh đi.
Vu Hồng Tiêu thấy thế, nhanh chóng cầm lấy khăn ướt đưa cho cô.
Lý Nhiễm xem cũng chưa xem, tay bị thương cầm lấy điện thoại còn đang reo.
Vu Hồng Tiêu nhẹ nhàng lướt qua một cái, thấy trên màn hình có ba chữ "Hạ Nam Phương" nhấp nháy.
Lý Nhiễm nhìn thời gian, đã qua 8 giờ. Bất chấp tay đau, chạy ra bên ngoài nhận điện thoại.
Người trên bàn ăn thấy bóng dáng cô chạy đi, hai mặt nhìn nhau: "Điện thoại gì mà gấp vậy?"
Lý Nhiễm không phải sốt ruột, vừa rồi là theo phản ứng của bản năng. Chờ đến khi cô ra ngoài nghe điện thoại rồi mới được gió lạnh làm thanh tỉnh đầu óc, hoảng loạng trong đầu mới tan được một chút.
Cô nắm di động, âm thanh lạnh nhạt: "Alo?"
Trước khi Hạ Nam Phương gọi điện đến, anh nhìn thấy thứ trong điện thoại kia, nhất thời xảy ra nhiều cảm xúc.
Từ mới bắt đầu là phẫn nộ, sau đó dần dần bình tĩnh lại, thẳng đến khi anh không còn xúc động muốn nhốt Lý Nhiễm vĩnh viễn nữa anh mới gọi điện thoại đến.
Giọng nói của anh sâu kín: "Em đang ở đâu?"
Lý Nhiễm cúi đầu nhìn vết bỏng trên mu bàn tay: "Bên ngoài."
Gân xanh trên trán Hạ Nam Phương nhảy một chút, giọng nói ẩn nhẫn: "Về nhà. Ngay lập tức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-51.html.]
Lý Nhiễm hứng gió lạnh, giọng nói lạnh nhạt thêm một chút: "Xin lỗi, hiện tại không về được."
Hạ Nam Phương không hiểu vì sao ở trong sinh nhật của người đàn ông khác, Lý Nhiễm dùng lí do "không về được" này.
Từ khi anh nhìn thấy bức ảnh kia, trong lòng đã không hề tin Lý Nhiễm, cô đã từng nói qua rất nhiều lần, đời này cô chỉ thích anh.
Nhưng trong ảnh chụp người đàn ông cao lớn tuấn tú, được người con gái xinh đẹp xuất chúng nắm tay, tư thế hai người vừa thân mật vừa hài hòa.
"Tốt nhất em nên về ngay bây giờ, nếu không..."
Lý Nhiễm cắt ngang lời anh nói: "Nếu không thì thế nào? Trói tôi về?"
"Nhân lúc tôi còn chưa tức giận."
Ngữ khí của Lý Nhiễm mệt mỏi: "Hạ Nam Phương, tôi cũng cần có cuộc sống cá nhân của tôi, nếu ngay cả tham dự tiệc sinh nhật của bạn tôi mà anh cũng tức giận, vậy tôi... cũng không có cách nào."
Hạ Nam Phương đầu dây bên kia trầm mặc một lát: "Tôi đến đón em."
Trường hợp này đương nhiên Lý Nhiễm không muốn anh xuất hiện ở đây, cắn răng thấp giọng: "Không cần."
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.
Điện thoại của Hạ Nam Phương truyền ra âm thanh tút tút tút... sắc mặt đen như đ.í.t nồi.
Anh có nhiều cách bắt ép cô trở về, cũng có cách khiến cô ra không được. Nếu dựa theo quá khứ, Hạ Nam Phương sẽ chẳng cố kỵ điều gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng mà hiện tại, Hạ Nam Phương cũng không hiểu rõ lắm anh băn khoăn điều gì, anh nhắm mắt, áp chế những ý nghĩ trong đầu.
"Chuẩn bị xe."
___
Lý Nhiễm nói chuyện điện thoại xong, ở tại chỗ hít sâu vài hơi, đè nén lại cảm xúc bực bội trong lòng, quay đầu lại nhìn thấy Vu Hồng Tiêu không biết đứng ở đó từ bao giờ.
Cô cứng đờ người, nụ cười trên môi còn khó coi hơn cả khóc: "Anh đứng đây từ..."
Vu Hồng Tiêu cầm khăn lông tiến đến: "Không phải cố ý nghe điện thoại của em, anh chỉ đến đây xem em có bị phỏng hay không thôi."
Thừa dịp có ánh sáng của ánh trăng và ánh sáng của ngọn đèn hai bên, ánh mắt anh dừng trên bàn tay của cô: "Lại đây."
Lý Nhiễm tiến lên nửa bước, vươn tay ra. Làn da tinh tế của người con gái ẩn ẩn xuất hiện dấu vết hồng hồng, lớn bằng một đồng tiền xu.
Vu Hồng Tiêu móc ra một túi thuốc mỡ, nặn ra một ít.
"Từ đâu anh có thuốc trị phỏng vậy?"
"Nhà hàng."
Lời nói của anh lạnh nhạt hơn rất nhiều, ngữ khí cũng thấp hơn một chút. Khi hai người nói chuyện trong cái đình kia, còn không có khoảng cách như vậy.
Lý Nhiễm mấp máy môi, biết là tại sao.
Bôi xong thuốc mỡ, Vu Hồng Tiêu bất ngờ hỏi: "Hiện tại em còn thích cậu ta sao?"
Lý Nhiễm không nghĩ đến Vu Hồng Tiêu sẽ hỏi trắng ra như vậy, lắc đầu: "Không thích."
Nghe xong những lời đó, Vu Hồng Tiêu lại muốn hút thuốc, anh sờ sờ túi tiền mới nhớ vừa rồi vội vã đi theo nên không mặc áo khoác.