Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:13:05
Lượt xem: 765
Sắc mặt của Vu Hồng Tiêu có thay đổi một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, ngữ khí bình tĩnh: "Hạ tiên sinh là một thương nhân, cũng thật có hiểu biết về chính trị. Nếu đã điều tra rõ ràng về tôi như vậy, ở chỗ tôi cũng có một danh sách hải quan, Hạ tiên sinh muốn nghe một chút không?"
Hạ gia nhập xuất khẩu mậu dịch rất nhiều, mỗi năm dự trữ và vận chuyển hàng hóa nhiều vô số kể, thủ tục xuất nhập cảnh phức tạp, hơi chút chậm trễ một chút kỳ hạn, sẽ gây ra tổn thất hơn triệu tỷ đô.
Tính tình của Hạ Nam Phương ác liệt, chịu không được người khác khiêu khích. Bị người khác khiêu khích một chút, anh không đại khai sát giới sẽ không dừng tay.
Lý Nhiễm sợ Vu Hồng Tiêu nói ra cái gì không nên nói, vội vàng ngăn cản anh: "Anh Hồng Tiêu, anh đưa Hiểu Hiểu về trước được không?"
Ánh mắt cô khẩn cầu, tầm mắt của Vu Hồng Tiêu lướt qua Hạ Nam Phương nhìn về phía cô.
Vu Hiểu Hiểu cũng bị dọa, cô biết Hạ Nam Phương là người cầm đầu thế lực của Hạ gia, không cần thiết chỉ vì việc nhỏ này, lấy tiền đồ của anh trai ra mạo hiểm được.
Nhỏ giọng, nhẹ nhàng lôi kéo áo của Vu Hồng Tiêu: "Anh, chúng ta đi trước đi."
Vu Hồng Tiêu không nhúc nhích, anh hỏi Lý Nhiễm: "Cùng nhau đi?"
Lý trí ngăn cản cô, cô không thể bởi vì việc nhỏ này, thật sự để Vu gia lâm vào nguy hiểm, cho dù Hạ Nam Phương có hù dọa cô đi chăng nữa cô cũng không thể mạo hiểm Vu gia như vậy.
Cô lắc đầu, lúc này Vu Hồng Tiêu mới hết hy vọng.
Vu Hiểu Hiểu liều mạng dùng sức chín trâu hai hổ mới lôi được Vu Hồng Tiêu đi, toàn thân Lý Nhiễm căng chặt mà đứng tại chỗ không dám nhìn về phía sau.
Cô thật sự không biết sẽ như vậy, không nghĩ đến Hạ Nam Phương lại dám điều tra Vu gia. Càng không nghĩ đến... Vu Hồng Tiêu cũng điều tra tập đoàn Hạ Thị.
Có một số việc, giấu trong góc tối, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời còn được, một khi nói ra khỏi miệng... thì không còn gì có thể che đậy nữa, xem như là tuyên chiến trắng trợn.
Hạ Nam Phương như sợ chim bay khỏi lồng mà ôm Lý Nhiễm vào trong ngực.
Anh cảm nhận được cô đang run rẩy, cô sợ hãi. Cô thật sâu mà rút vào trong lòng anh, làm cho hô hấp của anh có chút khó khăn.
Ngón tay của Lý Nhiễm phát run mà nắm chặt cổ áo của Hạ Nam Phương, nhẫn nhịn không lộ ra khiếp sợ.
Nhưng vành mắt hồng hồng cùng với đôi mắt sưng lên bại lộ nội tâm của cô, cô dùng sức lực của toàn thân cảnh cáo Hạ Nam Phương: "Hạ Nam Phương, tôi cảnh cáo anh, vĩnh viễn... vĩnh viễn không được động đến Vu gia."
Ở thành phố N được tám năm, Vu gia là nơi duy nhất cô cảm nhận được ấm áp.
Ngực áo sơmi của Hạ Nam Phương bị cô khóc đến ẩm ướt một mảng, dán vào vị trí trong tim anh, lành lạnh.
Anh trả lời: "Chỉ cần Vu gia tuân thủ quy củ, Hạ gia sẽ không động đến."
Mặt không cảm xúc của Hạ Nam Phương nói ra những lời đó, Lý Nhiễm cố nén xúc cảm không muốn yếu thế.
Giọng nói nghẹn ngào chất vấn: "Hạ Nam Phương, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt quấn quít say mê như muốn hòa tan cô vào trong đó: "Tôi muốn... chúng ta trở lại như trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-53.html.]
Tim của Lý Nhiễm theo nước mắt rơi trên bùn đất, cô cong cong khóe miệng cười ra tiếng, phảng phất như đang chê cười Hạ Nam Phương đang nói chuyện khiến người khác cười chê.
Cô nở nụ cười trong hai hàng nước mắt đang chảy: "Hạ Nam Phương, anh đang nằm mơ hả?"
Hạ Nam Phương theo thói quen mấp máy khóe miệng, anh nắm bả vai của Lý Nhiễm thật sâu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô: "Cho dù là nằm mơ, tôi cũng biến nó thành hiện thật!"
Lý Nhiễm quật cường mà nhìn anh, ánh mắt có một chút ít d.a.o động.
Tim của Hạ Nam Phương vừa cứng lại lạnh lẽo, sẽ không dễ dàng bị người khác thương tổn, nói nói không màng đến phản kháng của cô, cường ngạnh đưa cô lên xe.
Bên trong xe Lý Nhiễm đưa lưng về phía Hạ Nam Phương, dựa vào bên cửa sổ, cách anh khá xa.
Hạ Nam Phương cũng không để ý chuyện đó, chỉ cần Lý Nhiễm ở trước mắt anh, anh giơ tay là có thể với tới. Chỗ trống rỗng trong lòng, có thể được lấp đầy là được.
Đột nhiên giọng nói của Hạ Nam Phương vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong xe: "Đừng quên, hôm nay tôi có bất ngờ dành cho em. Nhất định em sẽ thích."
Lý Nhiễm nhắm mắt lại, muốn đẩy anh lại ở bên ngoài thế giới của cô.
___
Khi xe của Hạ Nam Phương tiến vào sân biệt thự của Hạ gia, quản gia ân cần mà tiến đến mở cửa.
Ngay khi trên mặt của ông ta còn đang tươi cười đứng bên cạnh xe, vừa mở cửa ra thấy Lý Nhiễm từ bên trong bước xuống, trên khuôn mặt già khéo đưa đẩy của ông quản gia sửng sốt, ngay sau đó không siểm nịnh không xa cách chào hỏi: "Lý tiểu thư đã trở lại."
Cô không nói chuyện, sau khi xuống xe mạnh mẽ đóng cửa xe lại một cái thật mạnh, phát ra âm thanh thật lớn, dẫn đến ánh mắt của người trong sân đều trợn mắt há mồm nhìn cô.
Lý Nhiễm không vui dừng chân, ba bước làm thành một bước lên bậc thang, đối diện với ánh mắt của Hạ phu nhân, mặt lạnh hơn: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Hạ phu nhân bị cô như ăn phải thuốc nổ làm cho á khẩu không trả lời, mở to miệng nhìn cô, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Hạ Nam Phương từ trên xe bước xuống, đi theo phía sau cô, ngoại trừ sắc mặt không vui ra cũng chưa từng nói cái gì.
Khi anh đi qua Hạ phu nhân, bị gọi lại: "Nam Phương... Nó bị sao thế?" Đại khái Hạ phu nhân từ trước đến giờ chưa thấy đứa con dâu nào lại dám hung dữ với mẹ chồng, không một chút giáo dưỡng như vậy.
Bước chân của Hạ Nam Phương không dừng lại, ngữ khí không quá để ý: "Tùy cô ấy."
Hạ phu nhân bị ba chữ này đập đến không còn gì để nói, rốt cuộc thì ông nội Hạ cũng giao cái nhà này cho Hạ Nam Phương mà không phải là bà ta.
Hạ phu nhân đi theo phía sau Hạ Nam Phương, truy vấn: "Dì Văn có hầm canh, con có muốn uống một ngụm không?"
"Không cần." Nói xong lại nhớ đến khuôn mặt gầy gò không có tít thịt của Lý Nhiễm: "Đưa một chén lên đi. Sau đó dọn dẹp một căn phòng dành cho khách."
"Phòng cho khách? Ai ở?"
"Cha của Lý Nhiễm."