Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:18:16
Lượt xem: 441
Cha Lý muốn Lý Nhiễm đưa mình ra ngoài đi dạo, kỳ thật là muốn nhìn nơi làm việc của Lý Nhiễm như thế nào.
Trước đó Lý Nhiễm trong điện thoại đã nói với Vu Hiểu Hiểu một tiếng, liền lái xe một mình đưa cha Lý đến công ty. Vốn dĩ cô định đưa cha Lý đến công ty dạo một vòng rồi về nhà.
Nào biết Vu Hiểu Hiểu ra chiêu không được bình thường, hai người vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy Vu Hiểu Hiểu mang một đám người trong phòng làm việc, đỉnh đầu giơ cao biểu ngữ, đứng ở cửa, bên trên viết "Hoang nghênh cha Lý."
Lý Nhiễm hận không thể đưa cha Lý quay đầu bỏ của chạy lấy người: "..." Nhưng cha Lý rất vui, tươi cười hớn hở.
Trước đó Vu Hiểu Hiểu còn mua một đóa hoa tươi to, đứng ở cửa cười còn tươi hơn hoa rực rỡ bên cạnh. Lý Nhiễm căng da đầu đưa cha Lý vào, Vu Hiểu Hiểu tiến lên một bước, giọng nói chứa đầy sự nhiệt tình.
"Ba ba!"
Dọa cha Lý nhảy dựng, Lý Nhiễm duỗi tay chụp lên đầu Vu Hiểu Hiểu: "Đừng làm loạn." Xoay người nói với với cha Lý: "Ba, đây là bạn của con thường hay nhắc với ba đó, Vu Hiểu Hiểu, là bà chủ của công ty chúng ta."
Cha Lý bừng tỉnh, cười cầm lấy hoa.
Tính cách của Vu Hiểu Hiểu hoạt bát, trời sinh tự nhiên hòa đồng quen thuộc, cô chạy đến kéo cánh tay của cha Lý: "Ba Lý, con dẫn ba đi tham quan công ty nha."
Lý Nhiễm không muốn phiền Vu Hiểu Hiểu, đang muốn mở miệng bảo cô nàng đi làm việc, Vu Hiểu Hiểu cho cô một ánh mắt, sau đó cố ý xụ mặt, dùng miệng lưỡi của bà chủ sai bảo: "Ờ, Lý Nhiễm đi làm việc đi."
Lý Nhiễm trừng Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu không sợ, đưa cha Lý đi mất.
Lý Nhiễm ở trong văn phòng ngây người hơn nửa giờ, cuối cùng Vu Hiểu Hiểu cũng đưa cha Lý quay lại, không biết cô nàng nói gì với cha Lý gì đó, làm trò hề trước mặt cha Lý vô cùng vui vẻ, khóe mắt tinh tế không che dấu được ánh mắt vừa lòng.
Khi quay về, trong tay cha Lý nắm chặt một con thú bông nhỏ, còn có móc chìa khóa hoạt hình bằng cao su, Lý Nhiễm nhìn chằm chằm hỏi: "Ba, trong tay ba cầm cái gì thế?"
Vu Hiểu Hiểu đáp: "Vừa rồi tớ đưa ba Lý tham quan quầy triển lãm ở dưới đại sảnh, nói với ba Lý là những linh vật đó cùng với đồ án hoạt hình đều do cậu thiết kế, ba Lý rất thích, tớ lấy được mấy cái đưa cho ba Lý đó."
Từ nhỏ Lý Nhiễm đã học vẽ tranh, nhưng trước kia chưa từng học qua lớp học thêm nào, đều là do cha Lý chỉ dẫn.
Thấy Lý Nhiễm thiết kế đồ vật quá mức đáng yêu, từ trong lòng cha Lý cảm thấy tự hào.
Lúc gần đi, Lý Nhiễm kéo Vu Hiểu Hiểu đến một góc trong phòng nghỉ, vẻ mặt hoài nghi hỏi cô nàng: "Cậu đã nói gì với ba tớ vậy? Sao ba tớ vui thế?"
Cha Lý vừa mới đến gặp Vu Hiểu Hiểu còn nói "xin chào giám đốc", vừa rồi lúc đi lại nói "Hiểu Hiểu, hẹn gặp lại."
Lý Nhiễm hoài nghi Vu Hiểu Hiểu hạ mê hồn dược cho cha Lý.
Vu Hiểu Hiểu cười thần bí: "Ba cậu đến công ty có mục đích gì?"
"Nhìn xem hoàn cảnh làm việc của tớ, cùng với quan hệ trong công ty như thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-57.html.]
Vẻ mặt Vu Hiểu Hiểu đắc ý: "Đúng rồi, cho nên tớ đã nói với ba cậu, cấp trên và đồng nghiệp đều đặc biệt thích cậu, cậu là người trụ cột trong công ty của chúng ta, là nhân tài hiếm có."
Lý Nhiễm sửng sốt, cô không nghĩ một người Vu Hiểu Hiểu luôn luôn sống tùy ý sẽ có nội tâm tinh tế như vậy, sẽ nói thế với cha Lý.
Cô chớp đôi mắt chua xót, nhẹ nhàng chớp vài cái.
Vu Hiểu Hiểu trêu ghẹo: "Có phải tớ rất thông minh không? Có phải cảm động muốn khóc không?"
Lý Nhiễm gật gật đầu, nước mắt không theo khống chế rơi xuống.
Vu Hiểu Hiểu vừa thấy cô khóc, hoảng hồn.
Một bên vừa lau nước mắt của Lý Nhiễm, một bên dỗ cô: "Cậu đừng khóc mà, sao khen cậu cậu còn khóc chứ?"
Lý Nhiễm ôm chầm lấy Vu Hiểu Hiểu, âm thanh xúc động nói: "Cám ơn cậu, Hiểu Hiểu!"
Vu Hiểu Hiểu vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Khách sáo gì chứ, ba của cậu cũng là ba của tớ!"
Vu Hiểu Hiểu thấy Lý Nhiễm không nói gì, sờ sờ tóc cô, thu lại nụ cười hí hí, nghiêm túc nói: "Nhiễm Nhiễm, tất cả đều sẽ ổn cả thôi. Tớ bảo đảm."
Lý Nhiễm gật đầu, cách cánh cửa nhìn về phía bên ngoài... một người ngồi ở ngoài đại sảnh, nhìn từng tờ tranh vẽ của Lý Nhiễm, yêu thích không rời tay.
Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy cô như có tâm sự nặng nề, nghĩ đến cái gì đó: "Nhiễm Nhiễm, có phải cậu còn chưa nói chuyện... cậu chia tay không?"
Lý Nhiễm thở dài: "Chưa nói, lần này đột nhiên ông ấy đến đây, nhất thời tớ còn chưa có kế hoạch. Hơn nữa hiện tại ông ấy còn ở tại Hạ gia, vạn nhất tớ cùng Hạ Nam Phương lật mặt, tớ lo ông ấy chịu đả kích, định chờ ông ấy về quê rồi sẽ nói."
Lòng cô còn sợ hãi nói: "Con người của Hạ Nam Phương... chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Vu Hiểu Hiểu không muốn ép buộc cô: "Thật ra cậu đã rất dũng cảm." Vu Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi: "Sau khi về nhà, anh tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu..."
Lý Nhiễm ngẩng đầu: "Tớ xin lỗi, là lỗi của tớ..."
"Không không không... anh tớ không có ý muốn trách cậu đâu, ý của anh là nếu cậu thật sự muốn hoàn toàn thoát khỏi Hạ Nam Phương, vậy cậu... không thể ở lại Hạ gia."
Đạo lý này đương nhiên Lý Nhiễm hiểu rõ, nhưng tạm thời không có lựa chọn nào khác.
Vô luận như thế nào cũng không muốn để cha Lý chịu bất cứ tổn thương nào, chuyện duy nhất làm bây giờ chỉ có thể chờ đợi, phản kháng giống như kiến càng chờ mong Hạ Nam Phương có một ngày nào đó sẽ chán ghét cô, niệm tình cũ mà... tha cho cô.
Nhớ lại những ngày ở quá khứ, Lý Nhiễm phảng phất như một giấc mộng, nàng tựa như là một bông hoa dựa vào Hạ Nam Phương như một cây đại thụ khỏe mạnh che trời mà lớn lên, bọn họ chặt chẽ dây dưa, chưa bao giờ tách ra.
Lúc đóa hoa nhỏ muốn rời đi, cây đại thụ kia sẽ quấn quanh cành lá mịn màn, gắt gao giữ chặt cô, ngay cả khi nó điêu tàn khô héo, đều không cho phép rời khỏi cái cây kia.
Trong lòng Lý Nhiễm hiểu rành mạch rõ ràng, này cũng không phải là tình yêu.