Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:31:05
Lượt xem: 504

"Ra ngoài chơi vui không?" Hạ Nam Phương hỏi.

 

Lý Nhiễm thành thật gật đầu: "Rất vui."

 

"Vui hơn khi ở bên tôi?"

 

Lý Nhiễm cảm thấy anh thật sự tự dát vàng trên mặt, nếu thật sự phải so sánh thì đó vui vẻ gấp mấy trăm lần!

 

Con người của Hạ Nam Phương, thật sự không thể đối xử tốt với người khác mà. Hiện tại tâm trạng của Lý Nhiễm còn vẫn ổn, nếu không nhìn thấy anh thì tâm trạng cô còn tốt hơn nữa.

 

"Tại sao trễ như vậy mới về?"

 

Lý Nhiễm nghe, mí mắt đột nhiên nhảy một chút.

 

Cô liền biết, anh ở dưới lầu bày ra một trận thế lớn như vậy chờ cô, nhất định không phải chuyện tốt gì.

 

"Ăn cơm chiều, không chú ý đã muộn." Kỳ thật cô cũng không giỏi nói dối, thậm chí lấy cớ cũng rất vụng về.

 

Người đối diện khẽ cười một tiếng, Hạ Nam Phương thay đổi tư thế, anh hơi hơi nâng cằm, chống tay lên sofa, nhìn về Lý Nhiễm, trên mặt đều viết lên mấy chữ "trong lòng tôi biết rõ ràng".

 

"Cùng tôi chơi trò bằng mặt không bằng lòng, xong lại vội vàng đi tìm Vu Hồng Tiêu."

 

Giọng nói thuần thục châm chọc: "Về nhà lại tỏ thái độ lạnh lẽo với tôi."

 

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều biến thành nghiến răng nghiến lợi: "Lý Nhiễm, em thể hiện cho ai xem?"

 

Trái tim của Lý Nhiễm như mặt nước lặng, đối với chuyện Hạ Nam Phương biết cô đi gặp Vu Hồng Tiêu cũng cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, thậm chí hậu quả khi Hạ Nam Phương biết chuyện đó cô cũng đã tưởng tượng đến.

 

Cô nhắm mắt, nhẹ giọng ở trong lòng im lặng đếm, qua mấy giây anh sẽ hoàn toàn bùng nổ.

 

___

 

Đêm nay sau khi biết Lý Nhiễm chạy đi tìm Vu Hồng Tiêu, phản ứng đầu tiên của Hạ Nam Phương là cảm thấy bản thân anh thật sâu bị phản bội.

 

Trước kia, Lý Nhiễm nói yêu anh, tất cả mọi người bên cạnh anh đều nói cô si mê anh. Thời gian lâu rồi, Hạ Nam Phương đã rất tin điều đó.

 

Mà khi một ngày, một đồ vật mà anh rất tin tưởng, dối trá mà lõa lồ ở trước mặt anh, Hạ Nam Phương ngồi không yên.

 

Anh đột nhiên tin tưởng, Lý Nhiễm thật sự phải đi, cô thật sự không hề thích mình.

 

Hạ Nam Phương không nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, ngoại trừ nội tâm lúc đầu không thích ứng ra, càng nhiều hơn bất an, khủng hoảng.

 

Đây là lần đầu tiên trong 28 năm qua, anh biết sợ hãi có mùi vị gì.

 

Cùng với... trái tim anh đau đớn.

 

Ánh đèn thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu quá sáng, chiếu phòng khách to như vậy sáng như ban ngày, tâm tư của hai người lại được ánh đèn chiếu sáng, bị phóng đại vô hạn ra ngoài.

 

Thái độ của Lý Nhiễm lạnh băng, khiến Hạ Nam Phương có cảm giác được sự coi khinh từ trước đến nay chưa từng có.

 

Những ngụy trang ẩn núp đó, khoác cái áo hư tình giả ý lấy lòng, tại đây một giây một giây toàn bộ bị xé rách. Gương mặt đơn thuần quật cường kia, viết tràn đầy chán ghét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-65.html.]

 

Đúng vậy, Hạ Nam Phương cảm nhận rõ ràng được Lý Nhiễm chán ghét anh.

 

Biểu tình giống như chán ghét ruồi bọ vậy.

 

Không thể không nói, điều đó mạo phạm đến người nam nhân duy ngã độc tôn chưa từng bị đối xử như thế bao giờ.

 

Cặp mắt màu đen kia, sắp thiêu cháy đến nơi rồi.

 

Lý Nhiễm lẳng lặng cùng anh giằng co.

 

Giờ phút này Hạ Nam Phương không khác gì một ngọn núi cao đang cháy, mà Lý Nhiễm lại an tĩnh giống một con sông yên tĩnh.

 

Cho dù gầy yếu, nhỏ bé, nhưng kiên định, dũng cảm.

 

Thời gian lẳng lặng trôi qua, như nó lấy thứ gì đó khác biệt. Hạ Nam Phương không lên tiếng, trong lòng Lý Nhiễm dần dần bồn chồn.

 

Trong ánh mắt Lý Nhiễm hiện lên lui khiếp, làm Hạ Nam Phương tìm được một tia yếu ớt.

 

Cô cũng không sợ anh tức giận, khi Hạ Nam Phương tức giận ngược lại là lúc tỉnh táo nhất.

 

Tuy anh tức giận, nhưng vĩnh viễn không xúc động.

 

Lý Nhiễm sợ nhất là lúc anh nheo đôi mắt xinh đẹp, không nói một lời, mà nhìn chằm chằm cô...

 

Thường làm Lý Nhiễm có loại cảm giác bị mãnh thú đói khát đã theo dõi rất lâu. Bời vì không thể hiểu được bây giờ trong đầu anh nghĩ cái gì.

 

Có lẽ suy nghĩ, nhốt cô lại, vĩnh viễn không được bước ra khỏi cửa. Hay là... cướp đi thứ mà cô quan tâm nhất, khiến Lý Nhiễm đau khổ cúi đầu xin tha thứ.

 

Hiển nhiên lúc này, hai loại khả năng này đều không có xuất hiện.

 

Thậm chí, ngay cả cơn giận lôi đình trong tưởng tượng cũng không có, Hạ Nam Phương chỉ mở to đôi mắt, không nói một lời nhìn chằm chằm cô.

 

Anh nâng cao mi mắt: "Sao, hiện tại ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ với tôi?"

 

Lý Nhiễm bỏ qua ánh mắt anh: "Anh biết thì tốt rồi."

 

Hạ Nam Phương như nghe được một câu chuyện cười: "Lý Nhiễm, có phải em vẫn luôn cho rằng em rất thông minh?"

 

Cô bằng phẳng: "Nếu tôi không thông minh, sao chiều nay chỉ mới hai ba câu đã lừa được anh cho tôi ra ngoài?"

 

Cho dù Hạ Nam Phương mặt lạnh, cũng không che dấu được cảm giác trong lòng thẹn quá thành giận, đặc biệt là sau khi biết Lý Nhiễm bằng mặt mà không bằng lòng, cứ canh cánh trong lòng chuyện buổi chiều cô diễn kịch lừa anh kia.

 

Nhìn thấy biểu tình kiêu ngạo của Hạ Nam Phương dần dần rạn nứt, cô không ngừng cố gắng: "Nếu tôi không thông minh, làm sao có thể lừa được Khổng Phàn Đông, chạy đi gặp mặt Vu Hồng Tiêu chứ?"

 

Biểu tình của Hạ Nam Phương trở nên dị thường khó coi, không nói một lời.

 

Anh không vui vẻ, tâm trạng của Lý Nhiễm liền vui sướng. Cô nghĩ, phát ngốc với Hạ Nam Phương lâu rồi, có lẽ cô cũng trở nên không được bình thường.

 

Nói xong những lời này, khóe môi cô cong lên cười nhạt.

 

Hạ Nam Phương ngồi trên sofa không nói lời nào, nhan sắc anh tuấn, đại đa số thời điểm trên mặt đều là không cảm xúc.

Loading...