Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-26 22:55:49
Lượt xem: 1,102
Phòng trà nước và phòng làm việc của Lý Nhiễm cách một cái phòng khách, vì thế khi đang đi ngang qua phòng khách, bị người khác gọi lại.
"Lý tiểu thư."
Lý Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy quản gia thẳng tắp mà đứng ở phòng khách, không xa không gần mà nhìn cô.
Không thể không nói Vu Hiểu Hiểu đủ ác, Lý Nhiễm bị khí lạnh ở đỉnh đầu phả xuống đến mức cổ rét lạnh, mà quản gia vẫn đứng đó như một cây bách tùng đứng trong tuyết, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng lòng dạ hẹp hòi không hề muốn phụ trợ cô.
Lý Nhiễm bưng cái ly hỏi lại: "Có việc?"
Quản gia đeo găng tay màu đen, hai tay bắt chéo đứng ở phía trước, ngữ khí không nhanh không chậm, không giống như đang khuyên nhủ mà giống như đang đưa ra mệnh lệnh.
"Ngài cần phải trở về."
Lý Nhiễm cảm thấy hiếm lạ, Hạ Nam Phương ra lệnh thì cũng thôi đi, còn quản gia như ông ta là cọng hành tây gì?
Cô nhíu mày: "Nếu không thì sao?"
Thái độ của quản gia cường ngạnh, như đang đối mặt với một đứa bé không hiểu chuyện: "Xin Ngài đừng làm phu nhân khó xử."
Lý Nhiễm đặt ly xuống, ngồi vào sofa bên cạnh, bảo ông ta: "Mời ngồi."
Quản gia ngồi xuống, thái độ hơi hài lòng vì tựa hồ như Lý Nhiễm "mời" là muốn lấy lòng ông ta, giọng nói dạy dỗ: "Lý tiểu thư, giận dỗi một chút gọi là vui vẻ, nhiều lần gọi là không hiểu chuyện."
Lý Nhiễm cười lạnh, trên mặt có ẩn ẩn tức giận: "Phải không, tôi như thế nào gọi là không hiểu chuyện?"
Quản gia thật đúng là trông giống thái giám, ngồi ngay ngắn bắt đầu đếm kỹ tội trạng của Lý Nhiễm: "Thứ nhất, ngày hôm qua cô không nên tranh luận với phu nhân."
Hôm qua trước khi Lý Nhiễm dọn đi ra ngoài, có cãi nhau với mẹ của Hạ Nam Phương một trận.
"Thứ hai, thiếu gia ở nước ngoài công việc bận rộn, cô không nên quấy rầy thiếu gia với những việc nhỏ nhặt, gây trở ngại công việc của cậu ấy."
Những lời này, ý là muốn nói cô đi mách lẻo với Hạ Nam Phương rồi đó hả?
Lý Nhiễm nhẫn nhịn, hít một hơi, cười hỏi: "Còn gì nữa? Mời Ngài nói?"
Quản gia ước chừng cảm thấy răn dạy được Lý Nhiễm, có thể biểu hiện rằng địa vị của ông ta ở Hạ gia không chỉ là một người làm công.
"Còn có một chút, cô không nên ghen ghét."
Trong mắt Lý Nhiễm muốn bốc hoả đến nơi.
"Hứa Minh Nguyệt là con gái của bạn phu nhân, là em gái của bạn thân thiếu gia, dọn đến ở Hạ gia cũng là theo lẽ thường, cô không nên ghen ghét."
Lý Nhiễm nghe những lời này, đột nhiên muốn cười.
Cô rất muốn hỏi, nhiều năm như vậy cô ở Hạ gia rốt cuộc tính là cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-7.html.]
Cô là vị hôn thê của Hạ Nam Phương, vậy mà muốn cô chấp nhận một người phụ nữ khác sống trong nhà của cô và Hạ Nam Phương ư!?
Quản gia đứng lên, vẻ mặt kiêu căng: "Hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ lại, những điều đã làm không đúng, kịp thời sửa lại."
Lý Nhiễm có chút hối hận, rốt cuộc là đầu óc cô hỏng chỗ nào mới có thể lãng phí thời gian nghe ông già này nói.
"Chờ chút."
Quản gia dừng lại bước chân: "Nếu cô muốn nói xin lỗi, thì hãy đến xin lỗi phu nhân và Hứa Minh Nguyệt tiểu thư."
Lý Nhiễm cười một chút, xin lỗi?
Đúng vậy, ở quá khứ mỗi lần cô và Hạ phu nhân phát sinh mâu thuẫn, đều phải đi xin lỗi.
Mỗi lần cãi nhau với Hứa Minh Nguyệt, cô đều phải đi xin lỗi.
Cô nhắm mắt, hít sâu, lấy di động ra, gọi điện thoại.
Hai ngày gần đây, Hạ Nam Phương vẫn luôn mang di động bên người.
Cho nên khi Hạ Nam Phương bắt máy, Lý Nhiễm nghe được đầu dây bên kia có ai đó đang nói tiếng Anh trong cuộc họp.
Lý Nhiễm gằn giọng, đôi mắt đỏ au uất hận nói: "Hạ Nam Phương, khóa kỹ con ch.ó trông cửa nhà anh lại, đừng thả nó ra ngoài sủa bậy!"
Quản gia đứng bên cạnh rùng mình, không nghĩ tới Lý Nhiễm sẽ trực tiếp gọi điện cho Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lý Nhiễm cúp máy trước.
Cô lạnh lùng mà nhìn quản gia: "Sao? Điều hòa gió lạnh không thổi đủ, còn muốn tôi đưa ông đi ra ngoài?"
Quản gia nhìn cô một cái, mở cửa bước đi.
Còn lại một mình Lý Nhiễm ngoài phòng khách, cô ngồi xuống sofa, ôm đầu gối khóc thành tiếng.
Vu Hiểu Hiểu cũng không tránh đi chỗ khác. Ngay từ đầu, cô chỉ nghĩ đơn giản mình đến nghe một chút chuyện bát quái, không nghĩ đến Lý Nhiễm bị người ta bắt nạt như thế.
"Mấy năm nay rốt cuộc cậu chà đạp bản thân mình thành bộ dáng gì vậy? Ngay cả một con ch.ó cũng dám đến bắt nạt cậu?"
Vu Hiểu Hiểu đứng ở một nơi không xa nghe toàn bộ câu chuyện, tức đến nỗi xém chút nữa đã xách d.a.o đến Hạ gia c.h.é.m người.
Thấy Lý Nhiễm khóc, vừa tức lại vừa đau lòng, tiến lên ôm lấy cô: "Những việc này, sao cậu chưa bao giờ nói cho tớ?"
Trong mắt người ngoài, Lý Nhiễm cũng đủ may mắn, tuy rằng Hạ Nam Phương không yêu cô nhưng anh chấp nhận cô. Cô là vị hôn thê của Hạ Nam Phương, chỉ riêng cái danh hiệu này thôi cũng đủ khiến người ta từ trong mơ cười tỉnh.
Nhưng uỷ khuất sau cái danh hiệu này, mấy ai có thể biết được?
Lý Nhiễm ngẩng đầu, hỏi Vu Hiểu Hiểu trong nước mắt: "Hiểu Hiểu, bây giờ tớ quay đầu còn kịp không?"
Vu Hiểu Hiểu ôm lấy cô rống: "Đương nhiên kịp! Chúng ta hãy quên cái tên vương bát đản* kia đi!"