Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:03:18
Lượt xem: 397
Người đàn ông như đã ngủ rồi, nhưng cánh tay ôm lấy cô lại siết chặt không hề nơi lỏng. Hành động này của anh đã nói rõ với Lý Nhiễm rằng bất kỳ sự xúc phạm nào của cô cũng là phí công.
Đương như anh đang chứng thực thanh danh "Cường đạo" mà cô nói, dùng hành động mạnh mẽ mà thể hiện.
Cô mở mắt ra, đôi mắt to tròn như một con mèo, cố gắng trừng lớn mắt.
Hạ Nam Phương nhẹ nhàng nâng mí mắt: "Em sao vậy?"
"Anh ôm tôi không ngủ được!"
"Quen rồi là được."
Quen? Vậy mà anh cũng dám nói! Xương sườn của Lý Nhiễm như muốn đứt ra tới nơi, dựa vào trong n.g.ự.c anh, một chút kẽ hở cho không khí chen vào cũng không có.
"Anh còn có thể càng không biết xấu hổ hơn được không?"
Người đàn ông hình như rất mệt nhọc, trong giọng âm chứa đầy sự buồn ngủ, khẽ hừ một tiếng: "Ừ."
Lý Nhiễm nhụt chí, cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, phát hiện người này thật sự ngủ rồi.
Vì thế một lần nữa thay đổi sách lược, cô gian nan mà cựa quậy một lát, quay người đi, sau đó cong người đi, duỗi tay chân ra bên ngoài.
Cả người cong thành hình chữ C.
Lấy loại tư thế yêu cầu cao này, hô hấp Lý Nhiễm dần dần ổn định, nặng nề mà tiến vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, người phía sau mở ra đôi mắt đen như mực, thật cẩn thận mà bỏ tay chân cô vào trong chăn.
Làm xong tất cả mọi chuyện, anh mới nhắm mắt lại một lần nữa, khó khăn chìm vào giấc ngủ.
___
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Nhiễm tỉnh lại đã không thấy Hạ Nam Phương, giường đệm bên cạnh lạnh băng, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết có người từng ngủ.
Nhớ đến hôm nay muốn lái xe đưa cha Lý đến viện nghiên cứu, cô để chân trần bước xuống giường, lục lọi di động trong túi, nhưng lại không thấy tăm hơi của điện thoại đâu cả.
Liếc mắt thấy thoại được đặt ở trên bàn.
Hạ Nam Phương tên đàn ông chó c.h.ế.t này, lại lấy điện thoại của cô.
Khi xuống lầu, Hạ phu nhân đang ngồi ở phòng ăn ăn bữa sáng, không thấy Hạ Nam Phương và cha Lý đâu cả.
Đã đến tháng tư, bên ngoài cũng không còn lạnh nữa, độ ấm bắt đầu tăng lên nên cô mới để chân trần đi lại, vừa vào phòng bếp khi đi ngang qua Hạ phu nhân, bà ta nhìn qua chân cô: "Lại không mang dép, không quy củ."
Lý Nhiễm mặc kệ bà ta, sau khi đi vào phòng bếp cũng không nhìn Hạ phu nhân, bàn chân trần của cô như là đạp lên mặt Hạ phu nhân, làm trong lòng cô lại thêm mạnh mẽ.
Trong phòng bếp, dì Văn đã làm một nồi cháo. Lý Nhiễm không muốn nhìn thấy Hạ phu nhân, vì thế dựa vào bàn đá cẩm thạch trong bếp, cầm chén cháo mà ăn.
"Dì Văn, ba con đâu?" Tài nghệ nấu nướng của dì Văn rất tốt, tổ tiên của bà ta là người vùng phía nam Phúc Kiến, hầm canh nấu cháo là bí quyết gia truyền, cho dù nguyên liệu nấu ăn giống nhau, đổi người thì sẽ không ra hương vị giống thế nữa.
Lý Nhiễm cảm thấy ngon miệng, nên ăn liền hai chén.
Dì Văn xoa xoa tay: "Hạ tiên sinh sáng sớm đã đưa Lý tiên sinh ra ngoài, không biết đi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-70.html.]
Lý Nhiễm nghe xong, sửng sốt một giây sau đó không biết nghĩ đến cái gì, bỏ lại chén cháu còn chưa ăn xong xoay người trở lại phòng khách.
Bên cạnh sofa trong phòng khách có đặt một bàn nhỏ để một cái điện thoại bàn cổ, thân máy màu trắng, bàn phím nhấn số được viền vòng vàng.
Lý Nhiễm nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Nam Phương, đầu bên kia rất nhanh đã kết nối.
Trái tim cô kịch liệt nhảy như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, giọng nói không phát hiện ra đang run rẩy: "Anh đưa ba tôi đi đâu rồi?"
Đầu điện thoại bên kia im lặng vài giây, vang lên lại không phải là giọng nói của Hạ Nam Phương.
"Hiện tại Hạ tiên sinh không tiện nghe điện thoại."
"Người khác đâu?"
"Không dễ thông báo được."
Sau một lúc hoảng loạn ngắn ngủi, cô cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.
Đầu ngón tay run rẩy, ấn số di động của cha Lý, nỗi bất an trong lòng như là chiếc hộp Pandora, một khi mở ra thì không có cách nào đóng lại được.
Cái gọi là "phản kháng" từ trước đến nay của cô lại nhỏ bé không đáng kể trước mặt Hạ Nam Phương.
Anh thậm chí không cần cố tình làm cái gì với cô, thì anh cũng có quá nhiều tử huyệt của Lý Nhiễm trong tay. Bạn bè, người nhà đều là những người quan trọng của cô, anh đều có thể dễ dàng hủy diệt như chuyện trở bàn tay.
Chỉ cần ở trên địa bàn của anh, thì không có bất cứ quyền lên tiếng gì.
Vu Hiểu Hiểu tiến vào văn phòng, bị vẻ mặt xám mày tro của Lý Nhiễm đang ngồi trước bàn làm việc dọa nhảy dựng.
Buông túi, đi đến hỏi: "Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn Vu Hiểu Hiểu, giọng nói như mất hết sức lực: "Ba tớ bị Hạ Nam Phương đưa đi rồi."
Vu Hiểu Hiểu bị lời nói của cô có chút ngốc: "Cái gì... có ý gì?"
Vu Hiểu Hiểu dựa vào trên bàn làm việc, theo hỏi: "Vì sao anh ta lại đưa ba Lý đi?"
Lý Nhiễm phản cảm: "Bức hôn."
Vu Hiểu Hiểu oai oán: "Sao cậu lại bức hôn? Không phải không thích nữa sao?"
Lý Nhiễm ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Anh ta bức hôn."
Vu Hiểu Hiểu há mồm, giống như thở dốc, lẩm bẩm: "Anh ta... điên rồi?"
Nói thật, nếu là Lý Nhiễm bức hôn, Vu Hiểu Hiểu sẽ hận sắt không thành thép mà tát một cái cho cô tỉnh.
Nhưng nếu đổi thành Hạ Nam Phương mà nói, Vu Hiểu Hiểu không dám nghĩ đến.
Đó cũng không phải là tư duy của người bình thường có thể nghĩ ra được.
Vu Hiểu Hiểu im lặng đã làm cho Lý Nhiễm biết, bị Hạ Nam Phương bức hôn là một thảm họa lớn.
Một thảm họa mà không ai có thể cứu cô được.