Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:58:03
Lượt xem: 312
Cô cười nói: "Hợp đồng này còn chưa hoàn thiện, lần sau tôi lại làm thêm một cái tốt hơn mang lại đây. Còn có, Chu phu nhân để cho tôi biết khóa học này thật sự rất bổ ích, trở về tôi sẽ nhờ Hạ phu nhân hậu tạ bà thật chu đáo."
Mặt mày Chu phu nhân tràn đầy vui vẻ.
Lúc gần đi Lý Nhiễm nhìn thoáng qua ảnh chụp treo ở phòng khách, cô dâu bên trong ảnh dáng người uyển chuyển, nhan sắc xuất chúng.
Cô lấy di động ra lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của thai phụ.
____
Sau khi lái xe ra ngoài, vẫn luôn không phanh lại ra khỏi tiểu khu, mới thở ra một hơi thật mạnh.
Cô dừng xe vào ven đường, lấy hợp đồng ra rồi gọi điện thoại cho Vu Hiểu Hiểu. Nói chô cô nàng biết không ký được hợp đồng.
Vu Hiểu Hiểu cũng không để ý, ở đầu dây bên kia nói: "Không thành thì thôi, dù sao cũng không thiếu mặt hàng này."
"Tiền cọc bị tổn thất, về rồi tớ sẽ chuyển cho cậu."
Nói xong, cô nhớ tới chính sự: "Tớ gửi cho cậu một bức ảnh, cậu nhìn giúp tớ xem có quen biết cô gái này không."
Ảnh chụp rất nhanh được gửi đi, Vu Hiểu Hiểu cách một cái điện thoại: "Ôi đệch, từ khi nào mà Khâu Thốc Thốc lại béo thành như vậy?"
"Cậu biết cô ấy sao?"
Vu Hiểu Hiểu trong điện thoại gật đầu: "Biết, là bạn học năm cấp ba, cùng học nghệ thuật. Sau khi tớ thi đậu Đại học mỹ thuật, còn cậu ta học ở mảng phát thanh viên. Trước kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt có khí chất!"
Vậy sao hiện tại lại biến thành như vậy?
Lý Nhiễm nhịn không được hỏi nhiều thêm một chút: "Cha mẹ cô ấy đâu? Ở thành phố N sao?"
"Mẹ đã qua đời, còn cha... hình như là tái hôn."
Mẹ không còn nữa, cha lại tìm một người vợ mới, người nhà này chắc chắn không quan tâm Khâu Thốc Thốc.
Khó trách mang thai thành dáng vẻ kia, thì ra người nhà mẹ đẻ thờ ơ.
Vu Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ ra: "Cậu ấy còn một đứa em trai, có quan hệ thân thiết với cậu ấy. Có lẽ bây giờ đang ở thành phố khác học đại học."
"Chờ lát nữa tớ gửi thông tin cho cậu, cậu lấy danh nghĩa bạn học của Khâu Thốc Thốc gửi cho em trai cô ấy, còn có hai bức ảnh vừa rồi tớ gửi cho cậu nữa."
Vu Hiểu Hiểu không biết cô có ý gì: "Được, cậu gửi đi."
Lý Nhiễm soạn một tin nhắn dài về chuyện của Chu gia gửi cho Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu đang ăn cơm trưa, nhìn thấy đoạn tin nhắn này thiếu chút nữa đã phun cơm hết ra: [Đù má, Chu gia ác độc như vậy ư?]
[Tận mắt nhìn thấy.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-83.html.]
Vu Hiểu Hiểu vội vàng buông đũa: [Tớ sẽ gọi điện thoại cho em trai cậu ấy, nếu còn ăn nữa chắc phải ăn ra mạng người.]
[Ừ, tớ không biết cô ấy, chuyện sau đó giao lại cho cậu.]
Vu Hiểu Hiểu gửi lại một dấu OK.
Lý Nhiễm ở trong xe yên tĩnh một lát, chờ đến khi cảm giác chán ghét kia biến mất được một chút, cô mới lái xe về nhà.
Trong não chỉ có một câu "Bạn mãi mãi đều không đoán được lòng người ác độc bao nhiêu".
Cô lái xe về nhà, phát hiện xe của Hạ Nam Phương còn ở trong gara.
Cô xuống xe đi lùi lại chiếc xe kia, dừng lại nhịn không được đạp cho một đạp.
Trở lại trong sân, nhóm công nhân còn đang trải thảm.
Tầm mắt đảo qua, xuyên thấu qua cửa kính, thấy Hạ Nam Phương ngồi trong phòng hoa, bây giờ đang ngồi trên xích đu dây hôm qua Lý Nhiễm ngồi.
Một xích đu cao như vậy, Lý Nhiễm ngồi chân còn đung đưa lắc lư, mà Hạ Nam Phương ngồi còn cong cả đầu gối, một cặp chân dài cố định lại chiếc xích đu đang đong đưa, vững vàng như ngồi trên băng ghế.
Từ phía bên trái Lý Nhiễm nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy anh đang cúi đầu, trong tay không biết đang cầm thứ gì đó.
Lòng hiếu kỳ hại c.h.ế.t mèo!
Phòng hoa là lãnh địa ngày thường của cô, bị Hạ Nam Phương chiếm mất thì cô cũng phải nhìn xem Hạ Nam Phương ở lãnh địa của cô làm cái gì.
Khẽ nhón chân mà đi đến, cô duỗi duỗi cổ, chờ thấy rõ ràng hình ảnh trước mặt.
Sắc mặt xuất hiện ba vạch đen, tâm trạng phức tạp.
Bên chân Hạ Nam Phương có cái thùng giấy, bên trong chứa đầy mấy bức tranh trước khi Lý Nhiễm rời khỏi Hạ gia đã xé bỏ, đầy một thùng.
Mà trên tay Hạ Nam Phương chính là... từ trong một đống giấy vụn trong thùng giấy đó tìm được những mảnh giấy ghép lại thành một bức tranh.
Lý Nhiễm: "..." Rảnh quá hả?
Hạ Nam Phương tìm họa sĩ gì mà không ra, đừng nói là vẽ tranh đầy thùng, chất cả một ngôi biệt thự còn được.
"Hôm nay anh không đi làm?" Cô thật sự không hiểu, trước kia mỗi ngày anh đều ở ngoài đi làm, nhà chỉ có thể được coi là nơi nghỉ ngơi.
Có đôi khi nghỉ ngơi càng không thèm, về nhà thay một bộ vest rồi ngồi máy bay đi mất.
Hiện tại lại nhàn nhã ở nhà chơi... chơi trò ghép hình?
Ba tuổi à?
"Không đi." Hạ Nam Phương khom lưng cúi đầu xuống, tìm tìm mảnh giấy trong thùng giấy.
Trong phòng hoa chỉ có một cái xích đu dây là có thể ngồi, Hạ Nam Phương ngồi đương nhiên Lý Nhiễm phải đứng.