Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:24:10
Lượt xem: 352
Ngữ khí của người đàn ông hài lòng hơn vừa rồi một chút: "Về sớm một chút."
Lý Nhiễm hung hăng cúp điện thoại, ném tai nghe Bluetooth trên ghế phụ bên cạnh, cục tức chưa tiêu tan: "Bệnh tâm thần!"
Thái độ trong điện thoại của Hạ Nam Phương không ép không bọc phát, nhưng áp khí trầm thấp này phải gọi là khiến cho lòng người không thoải mái.
Đặc biệt là lời nói thâm ý rõ ràng, phảng phất như Lý Nhiễm giấu anh ra ngoài yêu đương vụng trộm ngoại tình vậy.
___
Tới cửa nhà Vu gia, Lý Nhiễm để xe ở bên ngoài, khi xuống xe nhìn thấy Khổng Phàn Đông ở bên ngoài hút thuốc.
Hành vi cử chỉ của anh ta là bộ dáng điển hình của người Hạ gia, cho dù hút thuốc cũng thẳng tắp mà đứng hút, một tay đút vào trong túi, hơi có chút không để ý mà đứng.
Kỳ thật phái anh ta đến bảo vệ cha Lý, là một loại thủ đoạn trừng phạt càng dày vò hơn.
Dù sao Khổng Phàn Đông cũng là trợ thủ đắc lực bên cạnh Hạ Nam Phương, các loại trường hợp ra vào đều có bóng dáng của anh ta.
Anh ta ở Hạ gia đã hai mươi năm, từ lúc ông nội Hạ cầm quyền đã bắt đầu làm trợ lý, vẫn luôn làm việc đến lúc Hạ Nam Phương lên cầm quyền, trở thành cánh tay đắc lực.
Thân phận địa vị, thậm chí còn cao hơn Lý Ngải nhiều, ngoại trừ Hạ Nam Phương ra thì anh ta không để ai vào mắt.
Nhưng mà ở Hạ gia, Hạ Nam Phương mới là trung tâm quyền lực chân chính, đối với trợ thủ đắc lực mà nói, do dù có rót nước bưng trà ở bên cạnh Hạ Nam Phương đi chăng nữa cũng tốt hơn nhiều so với việc trở thành vệ sĩ rảnh rang ở bên ngoài thế này.
Loại trừng phạt này, trực tiếp gỡ bỏ quyền lực trong tay Khổng Phàn Đông ở Hạ gia, biến thành một vệ sĩ không người hỏi thăm.
Chênh lệch trong đó, chỉ có bản thân anh ta mới có thể hiểu.
Anh ta đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, cảm quan nhạy bén.
Khi Lý Nhiễm từ ngoài cửa đi ngang qua, Khổng Phàn Đông đã nghe ra tiếng bước chân của cô.
Xoay người lấy dập tắt điếu thuốc trong tay: "Lý Nhiễm tiểu thư."
Người đàn ông này khi nhìn thấy Lý Nhiễm lần nữa, không có tất cung tất kính nịnh bợ, cũng không có thái độ người cao cao tại thượng ngạo mạn.
Thái độ của anh ta như thái độ đối với Hạ Nam Phương mà đối đãi với Lý Nhiễm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như làm hết phận sự.
Lý Nhiễm gật gật đầu, đi vòng qua anh ta, đi vào nhà. Khổng Phàn Đông đi theo phía sau không gần không xa cô.
Lý Nhiễm đi được vài bước thì dừng lại: "Anh có chuyện sao?"
Khổng Phàn Đông cười cười: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi gần đây lão đại thế nào thôi."
Năm nay Khổng Phàn Đông 40 tuổi, hơn Hạ Nam Phương 12 tuổi, từ lúc Hạ Nam Phương còn nhỏ đã đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-92.html.]
Anh ta thấy Lý Nhiễm cũng không phải xin cô mở miệng cầu tình cho anh ta về Hạ gia, mà dò hỏi gần đây Hạ Nam Phương thế nào.
Nói thật, Lý Nhiễm khá bất ngờ.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Lý Nhiễm vẫn trả lời anh ta: "Tôi không biết, gần đây anh ta đi công tác rồi."
Tựa như Khổng Phàn Đông cũng không trông cậy từ Lý Nhiễm hỏi ra được cái gì, lúc trước hai người bọn họ không hợp nhau, Khổng Phàn Đông cảm thấy bản thân có chút xấu hổ khó mà mở miệng.
Lý Nhiễm thấy thần thái có chút mất mát của anh ta, trong lòng có loại cảm giác vi diệu.
...Chính là loại cảm giác một người không hề quan tâm, mình không hề để ý, đột nhiên bị người khác tha thiết nhắc tới như vậy quá mức xa lạ.
Như một mặt kính pha lê bị bôi đen, bị bắt đứng ở trong một góc, chiếu đến lòng người cũng là một góc xám xịt, không có chút hồng hào nào của ngày xưa.
Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Khoảng thời gian trước... giấc ngủ của anh ta không tốt lắm. Chỉ biết có nhiêu đó, chuyện khác tôi không biết."
Khổng Phàn Đông gật gật đầu: "Cảm ơn!"
Đây là một câu cảm ơn chân thành nhất mà trong suốt nhiều năm qua ở Hạ gia Lý Nhiễm mới được nghe thấy.
Không nói gì thêm nữa, cô đi vào nhà thấy cha Lý và cha Vu đang đánh cờ tướng.
Tuổi của cha Lý và cha Vu xấp xỉ nhau, đều thích câu cá và chơi cờ tướng, từ lúc cha Lý đến Vu gia, hai người lâu lâu sẽ hẹn nhau cùng nhậu một bàn nho nhỏ.
Sau khi Lý Nhiễm đi vào, cha Lý không hề đón tiếp, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đánh cờ tướng.
Lý Nhiễm dở khóc dở cười, bày ra dáng vẻ ghen tị, cả giận nói: "Ba, ba yêu con gái rượu hay yêu cờ tướng?"
Cha Lý cũng không ngẩng đầu lên: "Thích nhất con gái rượu."
Cha Vu bên cạnh chọc chọc ông: "Ông bạn già, con gái ông đứng bên cạnh đấy, không có ở trên cờ tướng đâu."
Cha Lý lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy Lý Nhiễm ở phía sau tràn đầy kinh ngạc: "Con đến lúc nào vậy?"
Lý Nhiễm: "..."
"Chú Vu người ta tốt xấu gì còn ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu một cái, con vào cửa mà ngay cả đầu ba cũng không nâng."
Vu Hiểu Hiểu bên cạnh lập tức hủy đi lá cờ trong tay cha Vu: "Mới không phải, ba tớ là thua mới tức giận, muốn mượn cậu dời đi lực chú ý của chú Lý."
Hai ông già bị chính con gái bảo bối nhà mình nói móc một lát, nhìn nhau vài cái, sang sảng cười ha hả.
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Vu Hồng Tiêu vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng, nụ cười cũng theo đó cong lên: "Cười cái gì thế?"
Lý Nhiễm nghe thấy giọng nói của anh, nụ cười cứng đờ ở trên mặt, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Vu Hiểu Hiểu vội vàng thoát tội, nhỏ giọng giải thích: "Thật sự tớ không biết đêm nay anh tớ về, rõ ràng buổi sáng gọi điện thoại, anh ấy còn đang bắt phạm nhân ở thành phố cách vách."