Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-08-18 09:12:25
Lượt xem: 354
Vài giây sau, một đôi tay thon dài gân cốt rõ ràng vươn ra: "Đi lên."
Lý Nhiễm làm lơ bàn tay đẹp đến giận sôi người kia, đứng ở bên ngoài xe, khoanh tay lạnh nhạt nói: "Anh xuống cho tôi."
Hai người giằng co hơn một phút, Khổng Phàn Đông bên cạnh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cuối cùng, lấy chân dài của Hạ Nam Phương bước xuống xe tuyên bố Lý Nhiễm thắng lợi.
Ánh trăng không phải rất sáng, ánh đèn ở cuối đường như không có tác dụng để trang trí, đêm tối khiến mỗi người càng thêm cường đại.
Lý Nhiễm gằn từng câu từng chữ hỏi: "Anh lại đang làm cái quỷ gì?"
Cô không hỏi Hạ Nam Phương vì sao lại đến, mà hỏi anh đến làm cái quỷ gì.
Từ trong lòng đã nhận định anh có ý đồ gây rối.
Đêm nay anh mới từ nước ngoài quay về, cho dù là đồ vest giày da, cũng không che dấu được thân thể mỏi mệt.
Khi Lý Nhiễm chất vấn, anh nhấp môi không nói lời nào, đôi mắt lại lạnh dọa người.
Lý Nhiễm dùng sự kiên nhẫn cuối cùng: "Hạ Nam Phương, cần tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa? Tôi không hy vọng anh đến Vu gia. Không hy vọng anh quấy rầy Vu gia còn có cuộc sống của tôi và ba tôi. Tôi cũng không hy vọng cả ngày anh quấn lấy tôi hỏi đông hỏi tây, cứ ba mét phải điều tra kỹ càng, anh hiểu không?"
Đương nhiên anh không hiểu, những lời Lý Nhiễm nói đó, thậm chí anh đều cảm thấy chuyện đó anh không thể nào làm được.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị ai, chưa từng bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì.
Trước kia, Hạ gia có một thứ được gia truyền, là một bình gốm từ thời nhà Đường.
Nhiều năm trước, giá trị không thể nào đo lường được.
Hạ gia cung phụng nó trong thư phòng ở nhà cũ, từ sau khi Hạ Nam Phương có ký ức, người trong nhà đều nói với anh... bình gốm đời Đường rất là trân quý, không thể đụng vào, vỡ rồi thì không còn gì nữa.
Năm Hạ Nam Phương 6 tuổi, một mình ngồi ở trong thư phòng chơi, đánh vỡ bình gốm đời Đường kia, toàn bộ Hạ gia trên dưới đều như lâm vào đại dịch, nếu không phải anh là Tiểu thiếu gia của Hạ gia, nói không chừng đã bị đánh rồi.
Buổi tối ông nội Hạ quay về, thấy đồ gốm bị vỡ đầy đất, lạnh mặt hỏi: "Ai làm?"
Hạ Nam Phương đứng ra, không hề sợ hãi: "Con làm vỡ."
Ông nội Hạ tức giận cầm lấy cây roi đánh anh, Hạ Nam Phương không hề tránh không hề né.
Anh ngẩng đầu hỏi: "Bọn họ đều nói bình gốm đời Đường rất có giá trị liên thành, vậy rốt cuộc ở Hạ gia thì nó quan trọng hay là con quan trọng?"
Ông nội Hạ sửng sốt, ông không ngờ Hạ Nam Phương to gan như vậy, nhưng vẫn nghiêm khắc đánh tiếp.
"Ông nội nói cho con, bình gốm đời Đường không có quan trọng bằng con, nhưng con làm vỡ nó, nhất định phải bị phạt."
Khi đó anh mới sáu tuổi. đã biết điểm giới hạn của mọi người đều có thể thử, bình gốm đời Đường rất quan trọng, kết quả hắn làm vỡ bình gốm đó lại chỉ bị đòn.
Ở trong lòng anh, điểm giới hạn chỉ là một cảnh giới của người bình thường không thể nào bảo vệ được thứ mình quý trọng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-94.html.]
Rất nhiều thời điểm, cho dù là lướt qua điểm giới hạn, cuối cùng cũng phát hiện không sao cả.
Điểm giới hạn của Lý Nhiễm ở trong mắt Hạ Nam Phương, tựa như một tầng sương sớm mai, cho nên anh không hiểu, cũng không thể lý giải, vì sao Lý Nhiễm sẽ coi trọng Vu gia như thế.
"Vì sao tôi không thể đến?" Sắc mặt của Hạ Nam Phương đã sớm thay đổi khi Lý Nhiễm nói câu đầu tiên.
"Bởi vì ở đây không hoan nghênh anh, hiểu không?"
Trong mắt cô không hề che dấu vẻ chán ghét: "Hạ Nam Phương, trên thế giới này không phải nơi nào anh muốn là có thể đi."
Hạ Nam Phương bị cự tuyệt trắng trợn như vậy, ngược lại sinh ra một cổ phản nghịch, anh lạnh giọng hỏi: "Tôi càng muốn đến đấy thì sao?"
Lý Nhiễm cúi đầu, nhìn bóng được in dưới mặt đất, nhẹ giọng nhưng vô cùng kiên định: "Được thôi, trừ phi tôi chết."
Thời gian phảng phất như bị nhét vào trong tủ đông, đông lạnh thành một nhúm, cứng đờ giữa hai người.
Khi cô ngẩng đầu, dáng vẻ của Hạ Nam Phương trước mặt cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Sắc mặt đêm nay của anh vô cùng trắng, dưới ánh trăng, lông mày rậm rạp đen như mực làm nổi bật ánh mắt sâu thẩm của anh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy trong ánh mắt một người có thể chứa đựng đầy nhiều đau thương như vậy.
Cảm giác nhiều thêm một giọt nữa thôi sẽ tràn ra ngoài.
Bi thương trong đôi mắt anh, sâu đến nổi không thấy đáy.
Lý Nhiễm hơi hơi hé môi, trong lòng có chút hối hận, rồi cũng không nói gì.
Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm Lý Nhiễm hồi lâu, giọng nói khàn khàn như là thỏa hiệp lại như là tự giải cứu bản thân: "Lý Nhiễm, tôi không vào nữa."
Nói xong, anh xoay người không chút do dự vào trong xe, tựa như trở lại trong áo giáp của anh.
"Khổng Phàn Đông, lấy đồ trong xe đi."
Hạ Nam Phương trở về từ nước Pháp, mang đến không ít quà.
Rượu nho của Pháp, nước hoa cao cấp, trang sức sang trọng, những cái đó đều do anh lựa chọn tỉ mỉ, hiện giờ giống như rác rưởi bị anh ném ở ven đường.
Khổng Phàn Đông đặt đồ ở bên người Lý Nhiễm, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Hạ Nam Phương ở trong xe lạnh giọng: "Đi."
Khổng Phàn Đông nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Lão đại sinh bệnh, ở nước Pháp bị bệnh một tuần."
Lý Nhiễm nhớ lại sắc mặt tái nhợt của anh, cùng với tiếng hít thở nặng nề kia, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên trong xe.
Chiếc xe Maybach đen tuyền đi mất, Lý Nhiễm nhìn quà đầy đất, im lặng không lên tiếng.
Những món quà kia cô đơn nằm trên mặt đất, những món quà mà anh mua cho người đầu tiên muốn tặng đó... là người trong trái tim anh sao?