Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-08-18 17:02:44
Lượt xem: 280
Sau khi tan rã không vui vẻ gì, duy trì vẻ bề ngoài khách sáo của hai người hoàn toàn bị xé rách không thừa chút nào.
Xong chuyện cũng không thèm chủ động liên lạc, giống như đã quên hết toàn bộ chuyện cãi nhau hôm đó.
Lý Nhiễm mấy ngày này cũng giống mấy ngày trước đây, không về Hạ gia.
Ban ngày ở phòng làm việc vẽ tranh, sau khi mệt mỏi sẽ lấy giường gấp ra, ngã đầu ngủ một lát.
Công việc của cô, ở trong mắt người ngoài là công việc có làm cố hết sức cũng không có nhiều tiền là mấy.
Không lo làm vị hôn thê của Boss lớn Hạ gia, mà ở bên ngoài màn trời chiếu đất, không ít người có thể hiểu được.
Nhưng Lý Nhiễm lại vô cùng hài lòng với loại không quấy rầy cuộc sống cá nhân này.
Sau khi không có Hạ Nam Phương điều tra mạnh mẽ cùng bàn tán, ngay cả không khí hít thở cũng đều trở nên tươi mát.
Nhưng mà, không khí thơm ngọt không được hít thở bao lâu, thình lình nhận được điện thoại của Hạ gia.
Điện thoại bám riết không tha mà chấn động trên bàn, cô chuyển tầm mắt từ bản vẽ lên màn hình nhấp nháy của điện thoại.
Không chút do dự nào bấm phím tắt, ném sang một bên.
Nhưng chỉ là người phiền đuổi ruồi bọ, cách vài giây sau điện thoại lại vang lên.
Lần này là Khổng Phàn Đông, cô tưởng cha Lý có việc gì, vội vàng bắt máy.
Cách điện thoại, giọng nói của Khổng Phàn Đông truyền đến cũng không phải rất trấn định.
"Lý Nhiễm tiểu thư, xin hỏi hiện tại có thời gian không?"
Lý Nhiễm đặt điện thoại ở trong tầm tay, không chút để ý: "Ừ, làm sao vậy?"
Khổng Phàn Đông thận trọng hỏi: "Có thể làm phiền cô một chút không... đến đây thăm lão đại?"
Lý Nhiễm dừng ánh mắt, tầm mắt từ trên bản vẽ nâng lên, nghĩ nghĩ, đáp lời anh ta: "Không rảnh."
Giọng của Khổng Phàn Đông rất thấp, như đang cực lực kìm nén cái gì đó: "Lão đại bị bệnh, đã hơn một tuần rồi."
Lý Nhiễm cảm thấy buồn cười, cô buông bản vẽ ra, cầm lấy điện thoại: "Bị bệnh thì đưa anh ta đến bệnh viện, gọi điện thoại cho tôi làm cái gì? Tôi cũng không phải bác sĩ!"
Khổng Phàn Đông không ngờ cô sẽ nói ra những lời đó, ở đầu kia muốn nói lại thôi: "Tình hình còn phức tạp nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô. Cô có thể đến đây thăm lão đại không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-95.html.]
Nhẹ nhàng mà thở dài, cô cần phải thường xuyên nhắc nhở những người Hạ gia này biết rõ: "Bây giờ tôi không còn thích Hạ Nam Phương, cũng không có nghĩa vụ đến thăm anh ta. Đừng gọi điện thoại đến nữa."
Nói xong cô cau mày, định cúp điện thoại.
"Lý Nhiễm tiểu thư!" Trong điện thoại Khổng Phàn Đông đột nhiên cất cao giọng: "Có thể nghe tôi nói hết lời không?"
Lý Nhiễm ném điện thoại sang một bên, không kiên nhẫn nói: "Anh nói đi."
Giọng điệu của Khổng Phàn Đông hơi chút hòa hoãn lại, ít nhất nghe thấy không giống như đang áp chế bức bách cô.
"Lão đại tặng quà cho cô, có một bộ tác phẩm của Diriny đại sư thời còn trẻ."
Lý Nhiễm nghe xong, nhịn không được dời tầm mắt về phía góc trong văn phòng, nơi đó chất quà tặng lúc trước Hạ Nam Phương đưa cho cô.
Hơn mười món, được đặt đầy một góc, thậm chí cô còn chưa có mở ra món quà nào.
"Cô cũng biết là biết tranh của D.r đại sư bây giờ khó mua bao nhiêu."
D.r là bậc thầy nổi tiếng nhất trong loại tranh đương đại. Ông không chỉ nổi tiếng trong nước mà trên quốc tế ông còn rất có danh tiếng.
D.r công khai tác phẩm không nhiều lắm, phần lớn được quyên tặng và trưng bày trong các phòng triển lãm, người mua được tranh của ông ít càng thêm ít.
Ngẫu nhiên có một hai bức tranh xuất hiện trên thế giới, trên hội đấu giá, giá cả không cần phải nói cũng biết bị đẩy cao đến mức độ nào.
Vật càng ít càng quý, cho nên không khó hiểu, tranh của vị thiên tài đại sư vì sao sẽ bị người ta theo đuôi đòi mua nhiều đến thế.
"Trước khi về nước một ngày, lão đại đã kết thúc cuộc họp ở Pháp. Sau đó trực tiếp bay đi Iceland tham gia hội đấu giá. Sau khi đấu giá được bức tranh, một phút cũng không dừng lại mà suốt đêm từ Iceland quay về nước, một ngày một đêm không có chợp mắt."
Khổng Phàn Đông dừng một chút: "Xuống phi cơ, lão đại cầm tranh đến đó tìm cô... lúc ấy lão đại đang sốt rất cao."
Lý Nhiễm lẳng lặng mà nghe, cong cong khóe môi: "Cho nên? Bởi vì tôi, Hạ Nam Phương mới có thể bị bệnh, bởi vì tôi, Hạ Nam Phương mới có thể đi mua bức tranh này?"
Cô tựa như đang nghe một chuyện cười nhân gian vậy: "Khổng Phàn Đông, anh không khỏi quá coi trọng tôi rồi."
Khổng Phàn Đông bất đắc dĩ: "Lý Nhiễm tiểu thư, không phải tôi coi trọng cô. Là do cô từ trước đến giờ không biết."
Lý Nhiễm cười lạnh, những người Hạ gia này, một người thêm một người không có tài ăn nói: "Không biết cái gì?"
"Không biết địa vị của cô ở trong lòng lão đại."
Lần này Lý Nhiễm không cười lạnh nữa, trực tiếp cười ra tiếng: "Địa vị? Tôi ở Hạ gia có địa vị gì? Là địa vị mà anh và Lý Ngải không hề tôn trọng tôi? Là địa vị mà Hạ phu nhân luôn làm khó dễ tôi? Hay là địa vị nhiều năm như vậy mà Hạ Nam Phương chưa từng cho tôi một ít tình yêu nào?"