Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-08-18 17:03:38
Lượt xem: 416

Khổng Phàn Đông nghẹn lời: "Tôi không có ý này."

 

Lý Nhiễm: "Hạ Nam Phương chỉ là bị bệnh, các anh đã lập tức đến hỏi tội tôi. Sao vậy? Nghĩ tôi cũng là người làm của Hạ gia các anh à?"

 

Khổng Phàn Đông ở đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu cũng không phát ra được một chút âm thanh nào.

 

"Khổng Phàn Đông, người Hạ gia các anh xem anh ta là chủ mà tôn kính, đó là chuyện của các anh, nhưng các anh không có tư cách yêu cầu tôi cũng làm chuyện giống vậy được. Trên đời này vắng mợ thì chợ vẫn đông, cho dù là không có Hạ Nam Phương đi nữa thì trái đất cũng sẽ quay."

 

Khổng Phàn Đông cười khổ: "Lý tiểu thư, kỳ thật lão đại vẫn luôn bảo vệ cô rất tốt."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

"Lão gia chỉ có cha của lão đại là người con trai độc nhất, đáng tiếc tuổi trẻ c.h.ế.t sớm, Hạ gia chỉ để lại một mình cậu ấy. Từ một giây Hạ gia nằm trên vai cậu ấy bắt đầu, lưng cậu ấy chịu đựng bao nhiêu áp lực và chú ý, không phải tôi và cô có thể tưởng tượng được. Năm đó lão gia được một đứa cháu trai duy nhất này, đặt ở trong tay sợ bay, bỏ ở trong miệng sợ tan, hận không thể mỗi ngày đặt ở trong túi mang theo. Nói cách khác, tính cách quái gở không dễ dỗ hiện tại của lão đại như vậy, không phải một tay cô dạy dỗ ra tới sao?"

 

Sắc mặt Lý Nhiễm lạnh lùng: "Anh có ý gì?"

 

Khổng Phàn Đông khẽ cười một tiếng: "Nói thật tôi duyệt vô số người nhưng lúc trước vẫn luôn nhìn lầm cô. Trong tất cả mọi người, cô mới là người có trái tim tàn nhẫn chân chính nhất."

 

Lý Nhiễm cả giận nói: "Khổng Phàn Đông, đừng mẹ nó cho rằng anh là người của Hạ Nam Phương, thì tôi không trị được anh!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-96.html.]

Giọng của Khổng Phàn Đông không nhẹ không nặng: "Những lời này tôi đã sớm muốn nói, dù sao sớm đã đắc tội cô, cũng không kém lần này."

 

Lý Nhiễm: "Sao, bây giờ anh tới kể tội tôi ở Hạ gia?"

 

"Không dám, những người cố tình tiếp cận Hạ gia và lão đại, đều là vì tiền của, cho tiền là có thể đuổi đi. Lý tiểu thư, nhưng cô không giống họ, thứ của cô chính là trái tim của lão đại... lúc trước cô cam tâm tình nguyện mà đào tim đào phổi với lão đại, yêu như c.h.ế.t đi sống lại, hiện tại không yêu nữa, không cầu tiền không cầu danh phận... thứ cuối cùng muốn là cái mạng kia của cậu ấy. Cho nên nói, lão đại gặp phải ai đều không sợ, nhưng cậu ấy sợ cô."

 

"Anh ta sợ tôi? Anh ta sợ ta cái gì? Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn chính là anh ta, không ngừng nghỉ cũng là anh ta, có phải ở trong thế giới của Hạ Nam Phương, không thể có bất cứ ai nói không với anh ta?"

 

Khổng Phàn Đông sâu kín: "Nếu cậu ấy không sợ cô thì tại sao không dám đi tìm cô?"

 

Lý Nhiễm há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại không biết phản bác như thế nào, tức giận: "Trong lòng anh ta nghĩ cái gì, sao tôi biết."

 

Khổng Phàn Đông dừng một chút: "Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy lão đại là người máy, sẽ không mỏi mệt, sẽ không bị đánh động được. Cậu ấy không có cha, mẹ lại không ở bên, mới có bảy tuổi đã một mình du học ở nước Anh. Trong trường của người da trắng chỉ có cậu ấy là người da vàng, không ai có thể hiểu được, một đường đó cậu ấy bước qua như thế nào."

 

"Khổng Phàn Đông, ở trong lòng các anh đương nhiên mọi thứ của Hạ Nam Phương đều là tốt. Anh không cần lấy những chuyện lúc nhỏ của anh ta đến nói với tôi, ai khi còn nhỏ mà chưa từng chịu khổ? Ba của tôi cực cực khổ khổ nuôi dưỡng tôi lớn lên, lại bị Hạ gia các anh tùy ý chà đạp, vậy ông ấy không khổ sở sao? Loại người tự đại lại càn rỡ như anh ta, không được vi phạm bất cứ chuyện gì phật ý anh ta, nói đến cùng thì anh ta chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Thậm chí trái tim còn cứng hơn đá, ai cũng không được đi vào."

 

Khổng Phàn Đông tắt điếu thuốc, cười khổ nói: "Nhưng cô chính là ngoại lệ... cô đi vào được trong trái tim cậu ấy. Nhiều năm như vậy, không phải lão đại không có nói rõ vị trí của cô, mà là cô không biết rõ vị trí của mình. Cô là vị hôn thê của lão đại, ở Hạ gia, ngoại trừ cậu ấy thì cô chính là người có vị trí quyền lực tối cao nhất. Nhưng ngần ấy năm, đúng là bởi vì cô chưa bao giờ xem trọng bản thân, người khác mới có thể xem nhẹ cô. Chọc cô không vui, thậm chí mắt đều không nháy, lão đại đã giao tôi cho cô xử trí. Hạ phu nhân dấu cậu ấy làm cô học những thứ bỉ ổi kia, cho dù đó là mẹ của cậu ấy, cậu ấy chỉ nói một câu đưa bà ấy về Đài Châu."

 

"Cô không cần làm cái gì, chỉ nói vu vơ một câu, một ánh mắt, là có thể đánh ngã cậu ấy xuống đất. Thậm chí sau khi có thể làm cậu ấy đạt được thành tựu như thế mà cô còn sinh ra hoài nghi bản thân."

 

Lý Nhiễm bị tức giận đến nói không ra lời: "Ý của anh là, những điều đó đều là do tôi gieo gió gặt bão."

Loading...