Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-10-27 20:03:42
Lượt xem: 490
[Trời ạ, hóa ra thôn Phật Tâm đang làm chuyện mê tín dị đoan!]
[Streamer bói toán chuẩn quá, ba phút sau cảnh sát đến đầy đủ luôn.]
[Nhìn bộ dạng biến thái của đám người kia kìa, mê tín dị đoan thật sự rất nguy hiểm, hãy cảnh giác với mê tín dị đoan!]
Tiểu Trương rất tò mò, bèn đi theo sau cảnh sát, bước vào miếu thờ tổ tiên. Bên trong miếu thờ tổ tiên rất yên tĩnh, ngoài những cảnh sát đang khám xét thì không còn ai khác.
Anh ta lập tức đi đến sảnh chính, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Thứ được đặt trong sảnh chính của miếu thờ tổ tiên vậy mà lại không phải bài vị, mà là một pho tượng Phật bằng vàng khổng lồ. Pho tượng Phật toát ra ánh vàng kim, nguy nga tráng lệ, dưới ánh trăng yếu ớt, pho tượng Phật tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, thì pho tượng Phật cũng giống như đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta từng đến chùa chiền, rất quen thuộc với tượng Phật, cũng không bài xích, định bái lạy pho tượng Phật, cầu bình an.
Một ngày tốt lành
Nhưng khi nhìn kỹ, đầu óc anh ta bỗng nhiên ù đi, như có tiếng sấm nổ vang bên tai, giống như có vô số người đang nói chuyện bên tai, ý thức dần dần bị rút cạn.
Tiểu Trương không quay được pho tượng, khán giả không bị ảnh hưởng, chỉ thấy anh ta đứng im bất động, liền hỏi anh ta nhìn thấy gì.
Nhưng Tiểu Trương không nói nên lời, cả người như bị ma nhập.
An Như Cố niệm chú “Tịnh Tâm Thần Chú” trong Bát Đại Thần Chú: “Thái Thượng Đài Tinh, ứng biến vô đình, khu tà tr ục quỷ, bảo mệnh hộ thân, trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh, tam hồn vĩnh cửu, phách vô thương khinh.”
Vừa dứt lời, blogger du lịch mạo hiểm Tiểu Trương bỗng nhiên bừng tỉnh, “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất. Anh ta ôm cổ, giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra.
“Mẹ kiếp, cái quái gì thế? Tôi còn tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi chứ.”
An Như Cố nhấn mạnh từng chữ: “Tà Phật.”
Khán giả trong phòng livestream: “!!!”
Không ít người nhát gan trực tiếp ném điện thoại, suýt chút nữa thì khóc thét.
Vào lúc này, tiếng cười của vô số người như từ trên trời vọng xuống, vang vọng trong phòng livestream: “Thí chủ, chi bằng sớm ngày về với Tây Phương Cực Lạc, còn hơn là chịu khổ ở nhân gian.”
Rõ ràng Tiểu Trương đang đeo tai nghe, nhưng Tà Phật kia vẫn có thể nghe thấy An Như Cố nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-147.html.]
Tiểu Trương đối mặt với uy áp, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
An Như Cố thấy vậy, lại niệm chú ngữ vài lần, sau đó nói: “Anh ở đó không an toàn, mau ra ngoài đi.”
Tiểu Trương lập tức bỏ chạy, nhưng giọng nói kỳ quái kia vẫn văng vẳng bên tai: “Thí chủ, sao không quy y cửa Phật?”
An Như Cố biết hắn ta nghe thấy thì nói: “Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chung quy vẫn là tà ma ngoại đạo, sao còn mặt mũi nói ra những lời này?”
Cô nhìn rất rõ ràng, pho tượng Phật này căn bản không phải Phật được ghi chép trong Phật giáo, ít nhất không phải ghi chép chính thống, mà là Tà Phật.
Tà Phật không phải là hiếm gặp, có pho tượng Phật bị tà ma chiếm cứ, sau khi có thêm lực lượng tín ngưỡng thì năng lực đại tăng. Còn có loại do tà giáo tạo ra.
Giọng cười chế giễu kia im lặng một lúc, sau đó tức giận nói: “Thí chủ, đừng ăn nói xằng bậy, bổn Phật sắp viên mãn công đức, tu thành Phật thân vô thượng.”
An Như Cố cười lạnh: “Chỉ dựa vào đám trẻ con kia thôi sao?”
Vô số tiếng cười điên cuồng vang lên: “Ngươi thật là ngu muội, thật buồn cười.”
Vì tiên đoán, hắn ta đã đến thôn trên núi này, bảo thôn dân giao những đứa trẻ cho nó, cẩn thận nuôi dưỡng. Rất nhanh, trong số những đứa trẻ này, sẽ xuất hiện Phật tử! Đối với Tà Phật mà nói, Phật tử chẳng khác nào Đường Tăng với yêu quái.
Đến lúc đó, hắn ta sẽ nuôi nhốt Phật tử, cướp đoạt công đức của người đó, sau đó nuốt chửng người đó, nhất định sẽ rất ngon lành.
Tà Phật cao ngạo nhìn xuống mặt đất, chế giễu nói: “Coi như ngươi có bản lĩnh, có thể tìm được bản thể của ta, còn giải cứu cho hắn ta. Nhưng chúng ta cách xa nhau như vậy, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn ta thành Phật!”
Vô số tiếng cười ha hả vang lên, ồn ào đến cực điểm, quả thực là một cuộc tấn công bằng sóng âm.
Ngay lúc nó đang chế giễu An Như Cố, đột nhiên, trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét kinh hoàng.
Hắn ta đột ngột ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua mái nhà, nhìn thấy những đám mây đen đang dần tụ tập trên bầu trời đêm, tia sét vàng lóe lên, như chực chờ lao xuống, giống như đang tích tụ sức mạnh của thiên binh vạn mã.
“Cho dù ngươi có thành Phật, cũng không thoát khỏi lôi kiếp này đâu.”
Tà Phật: “???”
Tà Phật nhìn uy lực khủng khiếp của lôi kiếp, nhất thời như nhìn thấy thần linh thật sự, kinh hãi nói: “Thần linh hà tất phải làm khó thần linh?!”
Tác giả có lời muốn nói:
(Hết chương)