Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:42:07
Lượt xem: 111
Đất nước này trước đây từng chi hàng chục triệu đô la để thuê gấu trúc, thậm chí còn xây dựng cung điện nguy nga lộng lẫy cho gấu trúc ở. Năm ngoái, tổng thống nước B đến thăm một đứa trẻ mắc bệnh nan y, hỏi nguyện vọng của cậu bé là gì? Cậu bé nói muốn được vuốt ve gấu trúc.
"Xin lỗi, làm ơn tránh đường cho chúng tôi."
Nhân viên của sở thú được điều động đến đưa ba con gấu trúc trong nhà đi, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Những người hàng xóm nhìn chú gấu trúc đáng yêu, trong lòng kích động đến mức hoa mắt chóng mặt.
Họ vậy mà được nhìn thấy gấu trúc ở khoảng cách gần như vậy!
Bởi vì thân phận địa vị của mình, họ không tiện lại gần, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người chăm sóc, hận không thể thay thế anh ta. Nếu ánh mắt có nhiệt độ, e rằng người chăm sóc đã bị thiêu rụi từ lâu.
Hàng xóm nhìn theo cảnh sát đưa Joseph và gấu trúc đi, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
"Hóa ra là ăn trộm gấu trúc, tôi có thể hiểu được Joseph, thật ra tôi cũng muốn trộm một con về ôm ngủ, nhưng căn bản là không trộm được."
"Quả nhiên là ngài Joseph, thật lợi hại, luôn có thể làm được những điều mà người khác không làm được."
Trước đó, sau khi nghe được kết quả bói toán của An Như Cố, đội trưởng Vương và những người khác đều hoang mang, cuối cùng quyết định báo cảnh sát. Chẳng phải Joseph muốn bằng chứng sao? Bọn họ đã tìm được bằng chứng rồi.
Sau khi gặp Joseph, đội trưởng Vương rất khó hiểu, gọi video cho An Như Cố: "Vừa rồi tôi có hỏi cảnh sát bên đó, nghe nói là do Joseph quá yêu thích gấu trúc, nên mới trộm gấu trúc. Nhưng hình như những con gấu trúc đó không hợp với khí hậu và thức ăn ở đây, không ăn không uống, tình trạng ngày càng chuyển biến xấu. Bác sĩ mà anh ta mời đến nói rằng những con gấu trúc này bị mắc chứng trầm cảm ở động vật, nếu không khiến chúng vui vẻ lên thì rất có thể sẽ chết."
"Bác sĩ khuyên anh ta nên gửi trả gấu trúc về nước, nhưng Joseph không đồng ý."
"Anh ta lên dark web tìm người đến đất nước chúng ta trộm củ nhân sâm và yêu quái, muốn khiến tâm trạng của gấu trúc tốt lên. Thật không biết anh ta nghĩ gì nữa."
"Dù sao cũng may nhờ cô, anh ta rất xảo quyệt, nếu không có cô, không biết còn lãng phí bao nhiêu ngày nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-452.html.]
Giọng điệu của An Như Cố vẫn điềm tĩnh như thường: "Không có gì, à đúng rồi, mấy con gấu trúc đó bây giờ thế nào rồi?"
Đội trưởng Vương và những người khác lái xe đến sở thú gần đó. Nếu là cho thuê bình thường thì thôi cũng được, nhưng những con gấu trúc này hoàn toàn là do Joseph trộm từ đất nước của bọn họ, về tình về lý đều nên trả lại.
Sở thú này được coi là trạm trung chuyển tạm thời, sau khi người của đất nước bọn họ đến, sẽ vận chuyển những con gấu trúc này về nước.
Ba cục bông trắng đen gặm cây tre mà người chăm sóc đưa cho, càng ăn càng nhanh, như thể đã đói nhiều ngày. Mặc dù tre ở đây không tươi ngon bằng tre ở Tứ Xuyên, nhưng chúng ăn rất ngon lành, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Mỗi con gấu trúc đều vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng được ra khỏi căn phòng tối om đó!
Đội trưởng Vương nhìn con gấu trúc đang vừa nằm ngửa vừa ăn măng tre qua hàng rào sắt, hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Sao lại có người nảy ra ý định đi trộm gấu trúc nhỉ?"
Trên thế giới này có người thích gấu trúc, cũng có người không thích gấu trúc. Ngoài hai loại người này, còn có những người thờ ơ với gấu trúc, đội trưởng Vương chính là một trong số đó.
So với gấu trúc, anh ấy thích chó hơn, chẳng hạn như chó nghiệp vụ trung thành dũng mãnh.
Kế Tinh vô cùng đồng tình: "Chỉ biết ăn với ngủ, thân thể yếu ớt như vậy, tôi thật sự không hiểu tại sao lại được yêu thích đến vậy, còn là động vật được bảo vệ, đúng là nực cười. Hoàn toàn không xứng đáng là quốc bảo."
Một ngày tốt lành
Hừ, anh đường đường là Long Thần còn chưa được gọi là quốc bảo kia kìa!
Giọng điệu chua chát của anh như thể có thể tràn ra khỏi màn hình.
An Như Cố nhướng mày: "Vậy anh cảm thấy cái gì mới xứng đáng là quốc bảo?"
Kế Tinh dè dặt nói: "Ít nhất phải oai phong hơn, đẹp trai hơn, vừa có thể bay lên trời, vừa có thể xuống biển..."
An Như Cố: "..."
Hay là anh đọc số chứng minh thư của anh cho tôi luôn đi?