Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 496 (181): Trảm Long Mạch
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:29:58
Lượt xem: 18
Nghe vậy, An Như Cố nghiêm mặt, cất điện thoại, thận trọng nhìn chiếc đỉnh đồng trên màn hình, thái độ có chút thay đổi.
Đây là một trong Cửu Đỉnh trong truyền thuyết sao?
Tiểu Cương Thi hoàn toàn không biết Cửu Đỉnh là gì, kéo tay áo An Như Cố, tò mò hỏi: “Chị ơi, cái đỉnh mà anh ấy nói có phải là Cửu Đỉnh trong ‘nhất ngôn cửu đỉnh’ không?”
An Như Cố gật đầu: “Đúng vậy. Tương truyền sau khi Đại Vũ lập ra nhà Hạ, ông chia thiên hạ thành chín châu, đồng thời cho đúc chín cái đỉnh để đại diện cho Cửu Châu.”
“‘Chiến Quốc sách’ từng nói: ‘Dựa vào Cửu Đỉnh, dựa vào bản đồ, khống chế thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, thiên hạ không ai dám không nghe theo, đây chính là bá nghiệp vậy’.”
“Cửu Đỉnh là bảo vật trấn quốc của ba triều đại Hạ, Thương, Chu, nếu còn tồn tại đến ngày nay, thì cũng là bảo vật trấn quốc.”
Tiểu Cương Thi nghe xong hai mắt sáng rực: “Oa, ngầu quá đi, chị ơi, từ đường nhìn có vẻ bình thường mà bên trong lại có bảo vật trấn quốc sao!”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Tiểu Bạch Long đến gần An Như Cố, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay cô: “Tôi nhìn nhầm rồi, kiểu dáng của cái đỉnh đồng kia rất giống với Thanh Châu Đỉnh, nhưng nhìn kỹ thì chữ viết có hơi khác, rõ ràng là đồ giả.”
An Như Cố nhìn những chữ viết có nét tương tự như giáp cốt văn, nhướn mày nói: “Anh còn biết xem loại chữ này à?”
“Đương nhiên.” Tiểu Bạch Long đáp như chuyện đương nhiên: “Lúc đám thợ thủ công đúc đỉnh đồng, tiếng leng keng ồn ào muốn chết, tôi ngủ không được, nên lên xem thử.”
“Họ vừa nhìn thấy tôi đã sợ hãi kêu la, khai hết mọi chuyện đang làm.”
“Mỗi chiếc đỉnh đồng đều khắc họa địa hình và thông tin thuế má tương ứng với Cửu Châu, cô xem, hình vẽ này có nghĩa là Thanh Châu, bên dưới là thuế má của Thanh Châu, hình vẽ này là lúa, cách một khoảng thời gian thì thu hai gánh lúa.”
An Như Cố nhìn kỹ, trên chiếc đỉnh đồng này được chạm khắc núi non sông nước, rất nên thơ. Chữ viết và hình vẽ bên dưới khó hiểu, nhưng nghe Tiểu Bạch Long nói vậy, cô bỗng nhiên sáng tỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-496-181-tram-long-mach.html.]
Thanh Châu hàng năm phải cống nạp sơn, tơ, chu sa và đá. Là một châu gần biển, Thanh Châu còn phải cống nạp hải sản và hàng dệt may.
Tiểu Cương Thi chớp chớp mắt, cô bé từng xem câu chuyện Đại Vũ trị thủy trong chương trình có ích cho trí tuệ, cũng không xa lạ gì với Đại Vũ, rất ngưỡng mộ vị anh hùng này. Xét cho cùng, anh hùng là một phần không thể thiếu trong nền văn minh Trung Hoa, đáng tiếc là cô bé sẽ không bao giờ được gặp những vị anh hùng đã khuất này.
Người anh trai này suốt ngày cướp đồ ăn vặt của cô bé, vô cùng bá đạo, căn bản không biết hai chữ nhường nhịn viết như thế nào. Cô bé nghi ngờ tâm can phổi của anh đều đen thui. Loại người xấu xa này sao có thể gặp Đại Vũ được? Ngay cả cô bé còn chưa gặp!
Anh chắc chắn đang nói dối!
“Anh ơi, anh thực sự từng gặp Đại Vũ sao? Anh đừng có lừa em đấy nhé? Tại sao người ta lại đúc đỉnh đồng ở ven bờ?”
Một ngày tốt lành
Tiểu Bạch Long đáp: “Sao ta biết được họ nghĩ gì? Câu hỏi này nhóc phải đi hỏi họ.”
An Như Cố suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Các kinh đô của nhà Hạ có Dương Thành, Dương Trạch, Thương Khâu… đều cách Lạc Dương không xa. Mà nguồn của sông Tế ở Tế Nguyên, cũng không xa kinh đô nhà Hạ. Đại Vũ cũng từng trị thủy sông Tế. Họ có thể coi là hàng xóm của nhau.”
“Đúc đỉnh đồng không thể tách rời nguồn nước, có lẽ để thuận tiện nên họ đúc Cửu Đỉnh ở ven sông Tế Thủy.”
Tiểu Cương Thi trợn tròn mắt: “… Hóa ra anh ấy không nói dối.”
Hóa ra Tiểu Bạch Long thực sự đã từng sống ở thời đại xa xưa đó, trong lòng cô bé chợt dâng lên cảm giác ghen tị.
Tiểu Bạch Long hừ một tiếng: “Ta đường đường là Hà Quân Tế Thủy sao có thể nói dối? Đừng có xem thường ta như vậy!”
“Nói đi cũng phải nói lại, nhóc con, ta chắc chắn là bậc trưởng bối lợi hại nhất ở đây, đừng gọi thẳng tên ta, cứ gọi ta là đại nhân đi. Phải biết kính lão đắc thọ, hiểu không?”
Tiểu Cương Thi vốn là một đứa trẻ rất lễ phép, đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu, thái độ có chút câu nệ. Chị gái nói trẻ con không biết kính lão đắc thọ thì không phải trẻ ngoan, xem ra phải lịch sự với vị trưởng bối này một chút.
“… Vâng.”
An Như Cố thấy Tiểu Cương Thi mặt mày đầy vẻ ngưỡng mộ, liền xoa đầu cô bé, thản nhiên nói: “Con bé là chuyển thế của con gái Viêm Đế, lúc đó anh đã ra đời chưa? Nếu chưa thì có vẻ như bối phận của con bé còn lớn hơn anh đấy.”