Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:30:17
Lượt xem: 19
Nụ cười của Tiểu Bạch Long dần thu liễm, hỏng rồi, thời Viêm Hoàng… Hình như anh không có ấn tượng gì cả.
“Ta, dù sao ta chắc chắn lớn tuổi hơn Đại Vũ, bối phận chênh lệch với nhóc con này cũng không nhiều.”
Anh sinh ra ở sông Tế, được thiên đạo công nhận, trở thành thần linh. Từ khi có ký ức, anh đã là Hà Quân Tế Thủy. Anh sống rất an nhàn dưới sông Tế, chưa từng lên bờ.
Cho đến khi Đại Vũ dẫn theo một đám người đến trị thủy, đào bới lung tung dòng sông của anh, kinh động đến Hà Quân là anh.
Anh lười quản chuyện nước sông có dâng hay không, bèn ngăn cản đám người kia trị thủy.
Cho đến không lâu sau, đám người kia bưng một mâm thịt nướng thơm phức từ bò và dê tươi mới chế biến, dâng lên cho anh. Anh không khỏi trầm mặc. Dưới nước không thể nhóm lửa, anh chưa từng thử cách chế biến này.
Một ngày tốt lành
Sau đó, việc cải tạo dòng sông Tế đã thành công. Điểm khác biệt là, hàng năm đều phải dâng thịt nướng cho sông Tế.
Tiểu Cương Thi kỳ thực vẫn tự nhận thức bản thân là con người – Tô Uyển, không hề cảm thấy mình là Bất Hóa Cốt hay Hạn Bạt, cũng không hề tò mò về kiếp trước của mình, thậm chí chưa từng hỏi han hay tìm hiểu tư liệu về Hạn Bạt. Cái gì mà con gái Hoàng Đế? Cô bé chỉ là Tô Uyển mà thôi.
Nhưng bị An Như Cố nói như vậy, cô bé bỗng nhiên trở nên hào hứng, học theo dáng vẻ vênh váo tự đắc vừa rồi của Tiểu Bạch Long mà nói: “Lớn hơn một ngày cũng là lớn hơn, đừng cãi nữa, anh phải gọi em là đại nhân!”
Tiểu Bạch Long: “…”
Hóa ra, nhóc con này mới là người có bối phận lớn nhất.
Đúng là tự vác đá ghè chân mình mà.
An Như Cố không khỏi bật cười, sau đó lại hỏi Tiểu Bạch Long về chuyện của nhà Hạ, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-497.html.]
Tiểu Bạch Long có trí nhớ siêu phàm, nhớ rất rõ kiểu dáng của chiếc đỉnh đồng, ngay cả hoa văn cũng nhớ rõ. Lư hương hình đỉnh này – tuy đã được Tiểu Bạch Long đóng dấu là hàng nhái, nhưng kiểu dáng lại giống y như đúc, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, đi theo Trương Kim Phi đến hậu sơn.
Đường núi hiểm trở, Trương Kim Phi không đi trước dẫn đường, mà dừng lại bên đường, chỉ đường cho mọi người: “Mọi người đi chậm một chút, cẩn thận đá vụn, đừng trượt chân, mộ tổ nhà tôi ở phía trước.”
An Như Cố đi ngang qua, đột nhiên hỏi: “Chiếc đỉnh đồng nhái này được làm nhái theo chiếc đỉnh đồng đã bị mất sao?”
“Sao cô biết?” Trương Kim Phi hơi mở to mắt, sau đó vỗ tay cười nói: “Cô An, cô thật sự là liệu sự như thần, tôi còn chưa nói chuyện này mà cô đã biết rồi.”
“Đúng là như vậy, ông cậu của tôi rất thích chiếc đỉnh đó, lúc đó trong thôn còn chưa có máy ảnh, ông ấy đã đặc biệt thuê một chiếc máy ảnh, chụp ảnh tất cả lại.”
“Nguyện vọng của ông ấy là tìm lại được chiếc đỉnh đó, tôi thực sự không tìm lại được, nên mới nghĩ cách tìm cho ông ấy một cái giống hệt, cũng không tính là lừa gạt ông ấy. Tôi tìm được những bức ảnh đó, gửi cho họ, bảo họ làm theo, chiếc đỉnh đặt làm riêng này cũng tốn không ít tiền!”
“Tôi biết rồi.” An Như Cố gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy ông còn giữ ảnh chụp bản gốc không?”
Trương Kim Phi có hơi mơ hồ: “Xem ở từ đường không được sao? Cái bị mất với cái đang bày giống hệt nhau mà.”
“Chưa chắc đã giống hệt.” An Như Cố thản nhiên nói.
Cô muốn tìm ảnh chụp bản gốc, đưa cho Tiểu Bạch Long xem thử. Rốt cuộc thì bản gốc kia giống với cái ở từ đường, đều là hàng nhái do người ta làm giả, hay là Thanh Châu Đỉnh thật sự.
Cửu Đỉnh là bảo vật trấn quốc thời Hạ, Thương, Chu, là tượng trưng cho vương quyền. Cuối thời Chu, rất nhiều chư hầu tranh nhau giành giật Cửu Đỉnh, sở hữu Cửu Đỉnh, chính là chính thống của Trung Hoa.
“Sử ký” từng ghi chép: “Mười tám năm, Tần Vũ Vương cùng Mạnh Thuyết nâng Long Văn Xích Đỉnh, gãy xương bánh chè mà chết.” Tần Vũ Vương, tức là ông bác của Tần Thủy Hoàng – Doanh Đãng, chạy đến Lạc Dương nâng đỉnh, trong quá trình nâng đỉnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chiếc đỉnh nặng bốn trăm cân rơi xuống đập vào xương ống chân, dùng một cách thức thần kỳ để lưu danh sử sách.
Cái gọi là Long Văn Xích Đỉnh này chính là Ung Châu Đỉnh trong Cửu Đỉnh.
Nghe nói, Tần Thủy Hoàng đã tìm được Cửu Đỉnh, trong quá trình vận chuyển, một chiếc đỉnh bị rơi xuống sông Tứ, phái mấy ngàn người đi trục vớt nhưng không tìm thấy, chỉ còn lại tám chiếc. Sau đó Cửu Đỉnh bặt vô âm tín, biến mất trong dòng sông lịch sử, người đời sau suy đoán, tám chiếc đỉnh kia có lẽ đã được chôn cùng với Tần Chiêu Tương Vương hoặc Tần Thủy Hoàng.