Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:35:16
Lượt xem: 17
Không chỉ có ông ta, rất nhiều người am hiểu phong thủy cũng âm thầm gật đầu. Chỉ cần là người hiểu biết về phong thủy, ai mà không biết Lưu Bá Ôn đã chặt đứt bao nhiêu long mạch trên khắp đất nước? Ai mà không muốn lưu danh sử sách giới Huyền học như Lưu Bá Ôn?
Huyền Không đạo nhân lại nói: “Chỉ riêng việc tìm kiếm long mạch đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, chưa nói đến việc chặt đứt long mạch sau đó. Long mạch là dãy núi được hình thành từ hội tụ sơn khí và thủy khí, đã có linh tính. Muốn chặt đứt long mạch, phải chiến đấu với long mạch.
Ví dụ như lúc trước, khi Lưu Bá Ôn chặt đứt long mạch ở núi Long Sơn, Vô Tích, ông ấy muốn đào một cái giếng sâu, hút m.á.u của rồng, kết quả lại thất bại thảm hại. Núi Long Sơn nổi giận, hình thành một ngọn núi nhỏ ở nơi đào giếng, đó chính là núi Sản, Vô Tích.
Vì vậy, nơi đó có câu tục ngữ – ‘Một đêm mọc lên núi Sản’.”
“Thầy phong thủy có bản lĩnh không đủ, đừng nói đến việc chặt đứt long mạch, nếu không đối phó được với long mạch, không chịu nổi phản phệ, vậy thì chính là tự chặt đứt đường sống của mình.”
Khi nhắc đến Lưu Bá Ôn, trong mắt mọi người đều là sự ngưỡng mộ.
Trương Kim Phi tức giận đến mức không biết trút vào đâu, rất muốn mắng những người này, nhưng ông ta còn phải dựa vào những vị đại sư này giúp đỡ, chỉ đành nuốt cơn giận vào bụng.
Tuy ông ta không mắng, nhưng Kế Tinh lại lên tiếng thay ông ta.
Bản thân anh vốn là bạch long, nghe bọn họ nói chặt đứt long mạch, luôn cảm thấy bọn họ đang chặt chính mình, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ và khó chịu khi “vật thương kỳ loại”.
Vì vậy, anh bèn lên tiếng bênh vực Trương Kim Phi: “Các ngươi nói nghe thật dễ dàng, dù sao người bị chặt cũng không phải long mạch nhà mình, nên chẳng thấy đau lòng chút nào! Nếu Lưu Bá Ôn đào là long mạch nhà các người, khiến cho nơi đó không phát triển được, còn là vùng đất chết, chẳng lẽ các người không tức giận sao?”
Các vị cao nhân trong giới phong thủy: “…”
Nghĩ như vậy, con d.a.o rơi vào người mình, đúng là rất đau.
Bọn họ chỉ đành ấp úng nói: “Không thể nói như vậy được. Nơi chúng tôi ở đâu có long mạch nào, ông ta muốn chặt cũng không có chỗ mà chặt.”
“Hoàng đế là ‘cửu ngũ chí tôn’, ‘phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ’*, lúc bấy giờ, long mạch là tài sản riêng của hoàng đế, ngài ấy muốn làm gì thì làm.”
*Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ: Ý nói cả thiên hạ đều là đất của vua, muôn dân đều là thần dân của vua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-502.html.]
An Như Cố vỗ vỗ tay Kế Tinh, ra hiệu cho anh im lặng, ở đây không chỉ có những người có chức vị cao trong giới Huyền học, còn có bạn bè nước ngoài, cãi nhau sẽ rất bất lịch sự.
Thấy cô khuyên nhủ, Kế Tinh đành ngậm miệng, trong lòng buồn bực.
Cô lại đi bênh vực người khác không bênh vực mình, thật là quá đáng, rõ ràng mình là “kim chủ” của cô, vậy mà cô lại không nể mặt mình!
Nhưng ngay lúc này, bên tai anh đột nhiên vang lên giọng nói của An Như Cố: “Thời gian trôi qua như thoi đưa, ‘thương hải tang điền’, trước đây là ‘gia thiên hạ’, bây giờ đã sớm trở thành ‘công thiên hạ’. Câu ‘phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ’ đã không còn phù hợp nữa. Long mạch không nên bị chặt đứt, dẫn đến bị độc chiếm.
Xã hội ngày nay, ‘nhân nhân giai thị long’**.”
*Thương hải tang điền: Biển xanh biến thành nương dâu, ví với sự thay đổi lớn của trời đất.
*Gia thiên hạ: Thiên hạ là của vua.
*Công thiên hạ: Thiên hạ là của chung.
Một ngày tốt lành
**Nhân nhân giai thị long: Người người đều là rồng.
Không ít người chấn động trong lòng, người người đều là rồng… Câu này thật sự rất có lý.
Tiểu Bạch Long thấy cô giúp mình phản bác, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Trương Kim Phi nghe mà nhiệt huyết sôi trào: “Đúng vậy, thời đại này, người người đều là rồng, nhân dân mới là chủ nhân của đất nước, chặt đứt long mạch làm gì, nên trả long mạch lại cho mọi người.”
“Vậy An đại sư, cái ngoại lực thay đổi long mạch mà cô vừa nói là cái gì? Chẳng lẽ là Lưu Bá Ôn lương tâm trỗi dậy, quay lại nối liền long mạch sao?”
An Như Cố nhìn về phía dãy núi trùng điệp và ngôi làng ở phía xa, không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Buổi tối ở thôn các người có phải gió rất to không?”
“Ừm, đúng vậy.” Trương Kim Phi kinh ngạc nói: “Gió rất to, giống như quỷ khóc sói tru vậy. Lúc nhỏ, buổi tối tôi không dám ra khỏi cửa, sợ bị gió thổi bay mất. Nhưng mà, nơi này của chúng tôi gần biển, chắc là do gió biển quá lớn. Nhưng sau khi lớn lên, gió biển không còn lớn như vậy nữa, chắc là do biển đã được quản lý, môi trường trở nên tốt hơn.”
An Như Cố lắc đầu nói: “Thôn các người uốn lượn nhấp nhô, trật tự rõ ràng, bên trái cao bên phải thấp, vốn dĩ có thể ‘tàng phong tụ khí’*, ngăn cách gió biển, phong thủy rất tốt. Nhưng sau khi ngọn núi bị đào thành đường rãnh, không thể che chắn gió, cũng không thể tụ khí, tự nhiên không thích hợp để ở.”