Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 74.1

Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:50:49
Lượt xem: 697

 

"Bây giờ tôi sẽ xem bói cho cô, mời cô thanh toán phí xem bói, một quả pháo năng lượng cao."

Sau khi nhận được phí xem bói, An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán thật lâu, rồi nói: "Để tôi xem về quá khứ của cô trước, trong bát tự của cô, chính tài và thiên tài tương đối nhiều, nhật chủ suy nhược vô khí, lại thiếu sự giúp đỡ của tỷ kiên và kiếp tài.

Nhà cô hồi nhỏ rất nghèo, trong nhà có hai người em trai, đúng không?"

Nụ cười trên mặt Họa Thủ Nhỏ Bé đông cứng lại, mặt hơi xịu xuống, đối diện với streamer mà mình yêu thích, cô không nhịn được mà vạch trần vết sẹo trong lòng, lẩm bẩm:

"Nhà tôi hồi nhỏ rất nghèo, năm tuổi đã biết bắc ghế trèo lên nấu cơm cho cả nhà rồi. Lúc đó trong thôn ai cũng nghèo, nghèo đối với tôi mà nói thì cũng không sao, chỉ là trong nhà có hơi thiên vị..."

Mẹ cô sau khi sinh cô, lại sinh non mấy đứa con gái, mãi sau mới sinh được hai em trai. Bà vì chuyện này mà phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào, nên đối xử với cô rất tệ.

Họa Thủ Nhỏ Bé chìm vào hồi ức: "Thật ra hồi bé tôi rất thích vẽ, giáo viên dạy mỹ thuật hồi cấp hai nói tôi khá có năng khiếu, có thể thi vào trường nghệ thuật. Tôi rất vui mừng nói với bố mẹ chuyện này, kết quả là họ không những không cho tôi thi nghệ thuật, mà còn bắt tôi nhanh chóng bỏ học đi làm, đừng suốt ngày mơ mộng hão huyền."

"Học nghệ thuật rất tốn kém, nhà tôi quả thật rất nghèo, họ không muốn chu cấp cho tôi, tôi cũng có thể hiểu được. Sau đó tôi nghỉ học đi làm, chỉ giữ lại tiền ăn uống, còn lại đưa hết cho gia đình, mong bố mẹ đừng phải sống khổ sở như vậy nữa."

"Nhưng mà trong tình cảnh gia đình nghèo khó như vậy, hai em trai tôi đều được học nghệ thuật."

"Tôi hỏi tại sao, họ nói em trai tôi học hành kém cỏi, không học nghệ thuật thì không thi được đại học. Cho dù học phí nghệ thuật tốn kém mấy chục vạn, họ có bán nhà cũng phải cho hai đứa nó đi học. Còn tôi thì bị giục mau chóng lấy chồng, kiếm ít tiền sính lễ về."

Một ngày tốt lành

Lúc Họa Thủ Nhỏ Bé nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh, sắc mặt không đổi, chỉ là cảm xúc có chút chán nản.

Không ít người trong phòng livestream đều thắt lòng.

[Đúng là đau lòng mà, cứ như đang nhìn thấy bạn tôi vậy, nhà bạn tôi cũng trọng nam khinh nữ như thế.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-74-1.html.]

[Bố mẹ người hữu duyên: Nhà tôi có ngai vàng cần kế thừa.]

[Gia đình như thế này mà không trốn đi, ở lại ăn tết à?]

Họa Thủ Nhỏ Bé trốc hết nỗi lòng, tâm trạng cũng tốt hơn không ít: "Bây giờ tôi đang ở một thành phố khác, thỉnh thoảng gửi về chút tiền dưỡng lão, cũng ít khi về nhà."

Cô thấy rất nhiều người bất bình thay mình, liền cầm lấy cuốn sổ bên cạnh, nhếch mép cười rạng rỡ: "Mọi người đừng lo lắng cho tôi, họ không cho tôi học nghệ thuật, tôi tự học trên mạng, bây giờ là hoạ sĩ tự do, kiếm đủ sống qua ngày rồi."

Cô cười rạng rỡ, trông rất lạc quan, dường như gia đình hiện tại chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

An Như Cố nhìn cô một lúc, giơ tay lên bấm đốt ngón tay tính toán thật lâu, rồi cũng hiểu ra.

Bát tự thân nhược quan sát vượng lại vô ấn tỷ bang thân, tính cách nhạy cảm tự ti. Cô suốt ngày mỉm cười, thực chất chỉ là do tính cách thích làm hài lòng người khác mà thôi.

An Như Cố tiếp tục nói: "Ba năm trước, cô quen bạn trai đầu tiên, bát tự của anh ta thân cường thực thần vi hỷ, thực thần có thể đại diện cho tôn giáo nghệ thuật, khi đã ăn no mặc ấm rồi thì rất dễ sa đà vào nghệ thuật.

Anh ta cũng là người kiếm sống bằng nghề vẽ, đúng không?"

Họa Thủ Nhỏ Bé nghĩ đến bạn trai mình, cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên ráng đỏ: "... Anh ấy là giáo viên dạy vẽ mà sau này tôi quen ở lớp học, tài năng của anh ấy hơn hẳn một hoạ sĩ mạng như tôi, theo đuổi trường phái nghệ thuật chính thống."

An Như Cố như có điều suy nghĩ nói: "Bây giờ anh ta đang dựa vào cô nuôi, đúng không?"

Họa Thủ Nhỏ Bé vội vàng xua tay trước ống kính, lên tiếng bênh vực bạn trai: "Nhà anh ấy tương đối khó khăn, không có điều kiện để anh ấy tổ chức triển lãm tranh.

Nhưng anh ấy ít tuổi hơn tôi mấy tuổi, tốt nghiệp trường nghệ thuật, xuất phát điểm cao hơn tôi rất nhiều, tôi không muốn anh ấy giống như tôi, phải sống trong nuối tiếc."

Cô nhìn thấy anh ta, giống như nhìn thấy chính mình khi xưa, người đã từng phải từ bỏ giấc mơ nghệ thuật, không khỏi nảy sinh lòng thương cảm mãnh liệt với anh ta.

Ánh mắt An Như Cố lóe lên, giọng nói trong trẻo, như có thể xoa dịu lòng người: "Lần này cô đến đây, muốn tìm tôi xem bói chuyện gì?" 

Loading...