Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-09-02 08:02:32
Lượt xem: 69
“Mục Lạc sao cậu lại chả tiến bộ gì hết, bao lâu rồi, thế mà vẫn yếu ớt như thế, cậu có còn là đàn ông hay không?”
Đằng trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Mục Lạc kèm theo âm thanh mắng mỏ của Thẩm Lạc Dương, Thẩm Trường An vẫn lựa chọn im lặng tiếp tục lướt weibo.
Vừa mới kéo xuống, anh liền thấy bài viết mới của Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu [V]: Mỗi ngày thời gian hạnh phúc nhất ở studio chính là được ăn đá bào matcha.
Kèm theo là tấm ảnh cô cầm ly đá bào matcha.
Anh yên lặng ấn like một cái.
“Thẩm Trường An, đến lượt cậu” Âm thanh trầm thấp ở đằng trước vang lên.
Anh đặt điện thoại xuống, rồi bước lên.
Mục Lạc nằm trên sàn nhà thở hồng hộc, nhìn cứ như mất nửa cái mạng vậy.
Thẩm Trường An nhịn không được mà đá vào m.ô.n.g anh mấy phát, cúi đầu nói với anh: “Dọn chỗ.”
Mục Lạc bây giờ chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi với anh cho nên dùng hết sức mà lăn sang một bên, để lại sàn đấu cho hai anh em họ. Anh đứng dưới đài, hai tay gác lên thành nhìn hai người thi đấu.
“Lâu rồi không kiểm tra cậu, không biết có tiến bộ lên không?” Thẩm Lạc Dương nói với Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An liếc nhìn anh, “Thử thì biết thôi mà.”
“Khá lắm nhóc.”
Vừa nói xong Thẩm Lạc Dương liền đá một cái về phía Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An cảm nhận được cú đá c.h.ế.t người ấy, không dám lơ là, anh nhanh chóng né sang một bên nên may mắn thoát khỏi một cước của Thẩm Lạc Dương.
“Ồ, có tiến bộ đấy.” Thẩm Lạc Dương sờ mũi khiêu khích nói với Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An cũng không thèm nói nhiều, trực tiếp ra tay, một cú đ.ấ.m bay về phía anh ấy.
“F*ck, Thẩm Trường An, mợ nó, đánh người không đánh mặt, cái đạo lý này cậu không biết sao? Cậu không xứng mặt đàn ông mà.”
Thẩm Lạc Dương vừa dứt lời liền nhận được một trận khinh bỉ từ Thẩm Trường An và Mục Lạc.
Thẩm Trường An, “Mẹ em không phải là mẹ anh chắc?”
Thẩm Lạc Dương, “…”
Mục Lạc, “Ai nói đánh người không đánh mặt vậy?” Anh lấy tay chỉ lên gương mặt bầm dập vết thương của mình.
Thẩm Lạc Dương, “…”
“Ha ha, ngoài ý muốn thôi mà.” Anh cười ngượng ngùng.
Kết quả cũng chỉ đổi lấy cái nhìn khinh khỉnh của bọn họ.
Thẩm Lạc Dương lại nhanh chóng dùng chân đá liên tiếp tấn công n.g.ự.c Thẩm Trường An, anh mau chóng tránh được, xoay người đánh trả mới chặn được sự tấn công từ Thẩm Lạc Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-26.html.]
Thẩm Lạc Dương nhìn Thẩm Trường An cười cười, sau đó dùng tốc độ kinh người tiến công.
“Pằng”
“Pằng”
Mục Lạc đứng một bên nhìn mà sững sờ, DM, bọn họ lại trụ được lâu như thế, chắc chắn là Thẩm Trường An đã lén luyện tập khi anh vắng mặt đây mà.
Nhưng Thẩm Trường An cũng không phải là võ sư, sao có thể đánh thắng được Thẩm Lạc Dương, vì thế rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, nhưng nói thế nào đi nữa, Mục Lạc và anh đều là kẻ thua cuộc, nhưng chỉ có Mục Lạc là lăn xuống đài, cảm giác này rất khác nhau đấy!
“Thẩm Trường An dạo này tiến bộ hẳn ra nha” Thẩm Lạc Dương lưu manh vỗ vỗ vào vai Thẩm Trường An, giọng điệu vô cùng lưu manh.
“Cám ơn đã khen”
“Đi, tôi mời các cậu ăn cơm.” Thẩm Lạc Dương nói.
Nghe được câu này, Mục Lạc nhanh nhẹn từ dưới đất đứng lên, vội vàng phủi phủi bụi trên người, cảm thấy sinh lực bỗng chốc tràn về.
“Anh Lạc Dương, em muốn ăn gì cũng được hả?” Rõ ràng là Mục Lạc đã quên vừa rồi mình bị người này chỉnh đến thảm.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Mục Lạc chỉ cười rồi nói: “Chỉ cần cậu có thể ăn là Ok.”
“Vậy đi thôi, chúng ta đến Hồng Vận Lâu đi.”
Món ăn ở Hồng Vận lâu tuy mắc đến kinh người nhưng hương vị lại rất ngon.
Thẩm Lạc Dương lái xe đưa bọn họ đến Hồng Vận lâu, bởi vì người chủ xị là Thẩm Lạc Dương cho nên Mục Lạc không khách sáo mà gọi cả một bàn đồ ăn.
Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà Mục Lạc cảm giác bụng mình như bóng bay sắp nổ rồi.
Sau khi ăn xong, Thẩm Lạc Dương liền quay về võ quán, chiều nay anh còn có rất nhiều khách đã hẹn trước, hầu như cuối tuần anh đều không được nghỉ ngơi, bởi vì cuối tuần là thời gian võ quán đông khách nhất.
Mục Lạc và Thẩm Trường An vốn định quay về nhà mình nghỉ ngơi, nhưng một cuộc điện thoại của viện trưởng báo có một cuộc phẫu thuật rất gấp nên hai người phải gấp rút quay trở lại bệnh viện.
***
Lục Chi Ưu mới vừa kết thúc một cảnh quay với nam hai, thời tiết quá nóng nên cô quay về chỗ ngồi nghỉ tạm một chút.
Mùa hè nắng nóng là thế, cô lại phải mặc váy vừa dài vừa dày, vì cảnh quay trong phim đang là mùa đông cho nên trang phục diễn cũng là quần áo dành cho mùa đông, vừa chán vừa nóng cô không khỏi dùng tay kéo kéo cái bộ đồ dày cộm này.
Không bao lâu sao, Khương Thang từ xa gọi tên cô: “Chị Lục, chị xem em mang gì đến cho chị nè?”
Bây giờ Lục Chi Ưu chả còn sức đâu mà để ý đến Khương Thang, cô chả thèm đáp lại cậu lấy một câu.
Cô thấy hình như mình tự tìm đường c.h.ế.t thì phải, sao hồi đó lại chọn theo nghề diễn viên chứ, mùa đông thì chụp mùa hè thì diễn, cô liều sống liều c.h.ế.t quay phim, thế mà nằm không cũng trúng đạn, cảm giác đúng là khó tả.
Khương Thang cầm một cây quạt điện trên tay, mở nút hướng về Lục Chi Ưu, một làn gió mát bỗng chốc ùa về.
Lục Chi Ưu bỗng mở mắt ra.
“Cậu lấy ở đâu ra vậy?”
“Từ chỗ anh Đường Dịch đấy.”