Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-29 10:45:51
Lượt xem: 110
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Thẩm Trường An, “Cầu d.a.o điện của bệnh viện bị chập, tôi đã gọi người sửa rồi, một lát sẽ xong nên cô đừng sợ”
Lục Chi Ưu, “Bác sĩ Thẩm, tôi biết lỗi rồi, anh đừng giận nữa nha?”
Giọng của Lục Chi Ưu từ thang máy truyền ra, Thẩm Trường An sững sờ một lúc, giận cô, lúc đầu thì anh có giận một chút, nhưng về sau nghĩ lại cũng không có tức giận lắm.
“Ừ, tôi không có giận cô.”
“Vậy lần sau tôi ấn chuông anh sẽ đến chứ?”
“…”
Cái này thì phải để anh suy nghĩ cái đã.
“Bác sĩ Thẩm?”
“Ừ” Mãi một lúc sau, Thẩm Trường An mới trả lời cô.
“Bác sĩ Thẩm, tôi…”. Giọng của Lục Chi Ưu quá nhỏ, dù chỉ cách có một cánh cửa thang máy, Thẩm Trường An vẫn không nghe rõ cô nói gì, anh đành bước lại gần một chút.
“Cô vừa nói gì thế?” Anh hỏi lại.
“Tôi đói quá.”
“Đói?”
“Ừ, tôi đói bụng, muốn ăn cái gì đó…”
“Vậy cô muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn chân gà nướng, hamburger, ăn cánh gà chiên….” Âm thanh của cô ngày càng nhỏ dần.
“Cô Lục?”
“Cô Lục, cô có sao không?”
“Lục Chi Ưu”
Ngay khi Thẩm Trường An đang đập cửa thang máy thì “lạch cạch” một tiếng, đèn bệnh viện bỗng chốc sáng lên.
“Leng keng” Cửa thang máy mở ra.
Thẩm Trường An liền nhìn thấy Lục Chi Ưu đang ngồi ở góc thang máy.
Anh bước nhanh vào, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cô Lục, cô không sao chứ?” Tay anh chạm nhẹ vào cô.
Anh thấy cái trán trắng nõn phủ một lớp mồ hôi lạnh, cả người giống như vừa từ hồ bơi lên.
“Thẩm Trường An… tôi khó chịu quá.”
Lục Chi Ưu khó khăn mở mắt ra, cô thấy anh cách cô rất gần, sợi dây căng thẳng trong lòng như được buông bỏ.
Cô liền ngã vào cái ôm thoang thoảng mùi bạc hà của Thẩm Trường An.
Cả người Thẩm Trường An cứng đờ, bàn tay của anh đặt trên vai cô cũng không hơn là bao.
Anh cúi đầu nhìn Lục Chi Ưu đang tựa sát vào n.g.ự.c mình, gần đến nỗi anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-9.html.]
“Bác sĩ Thẩm, tôi sai rồi, anh đừng mặc kệ tôi nữa có được không…” Cô ôm chặt lấy thắt lưng gầy gò của anh, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lục Chi Ưu cuối cùng ngất đi trong lòng Thẩm Trường An, bởi vì đói…
Thẩm Trường An nhắm mắt lại, thở một hơi thật sâu, rốt cục cũng bế Lục Chi Ưu lên.
Cô thật giống như trong tưởng tượng của anh, nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn, mấy sao nữ bây giờ thật liều, liều nhan sắc, liều biểu diễn, bây giờ còn liều cả cân nặng.
Anh kinh ngạc phát hiện rằng, mình lại không thấy phản cảm khi ôm cô như thế này.
Vì thế anh liền bế cô về phòng bệnh của mình.
Vài cô y tá đang trực đêm vội vã chạy đến đây đều giật mình nhìn anh cứ như nhìn thấy quỷ.
Thậm chí còn có một cô khoa trương dụi mắt, lẩm bẩm nói: “Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ? Bác sĩ Thẩm thế mà lại bế cô ấy, còn là bế công chúa nữa chứ!!”
Cô khác lại nói: “Bác sĩ Thẩm không phải mắc bệnh sạch sẽ hả? Bình thường chỉ cần có ai dựa gần anh một chút thôi là anh đã khó chịu, sao lại bế người khác được? Tôi cảm thấy nhân sinh quan của mình đã bị lật đổ rồi!”
Mục Lạc đút tay vào túi quần, nhìn theo bóng lưng Thẩm Trường An mà suy nghĩ, khóe miệng khẽ hiện ra một nụ cười bỉ ổi.
Hạ Căng bắt gặp dáng vẻ bỉ ổi của Mục Lạc không nhịn được hỏi: “Mục Lạc, sao anh lại cười bỉ ổi thế hả?”
Mục Lạc cúi đầu cười nói: “Ai đang nói vậy, sao tôi không thấy ai hết”
Hạ Căng tức điên, làm sao bây giờ, cô muốn đạp thằng cha này một phát.
“Ha ha” Hai cô y tá bên cạnh không nhịn được mà phì cười.
“Mục Lạc!” Hạ Căng hét lên.
“Ồ, ra là cô à, y tá Hạ, ngại quá, mắt tôi có vấn đề, vừa rồi không nhìn thấy cô” Mục Lạc mặt dày nói.
Mục Lạc cao 1m86, Hạ Căng thuộc nhóm thấp nhất trong tất cả y tá trong viện này, 1m58.
Mục Lạc rất thích lấy chiều cao của Hạ Căng ra mà trêu cô, vì thế hai người vừa gặp nhau là sẽ có chiến tranh.
Rốt cục Hạ Căng vẫn không chịu nỗi, đá một cái vào bắp chân anh sau đó liền rời đi.
Mục Lạc bỗng chốc cứng đờ, vội vàng che bắp chân mình,
Cái cô này, dám đá mạnh như vậy? Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!”
“Này, Hạ Căng, tôi bị tàn phế rồi, cô phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi!” Anh sờ sờ cái chân, rồi lẽo đẽo đi theo Hạ Căng.
“Hạ Căng?”
“Nấm lùn?”
“Nấm lùn?”
Hạ Căng không để ý đến anh, bước chân càng nhanh thêm.
Mấy cô ý tá nhìn theo bóng lưng họ mà âm thầm thả tim.
“Sao tôi lại thấy có một mối tình chíp bông ở đây thế này?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
**
Nửa đêm, Lục Chi Ưu đã tỉnh dậy, hơn nữa là do đói mà tỉnh.