Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:54:37
Lượt xem: 160
Rau sam trên mặt đất bị giẫm nát, phiến lá ồn ào phấn chấn, cây khô gặp mùa xuân lớn lên như điên. Trình Dao Dao có thể trông thấy rau sam màu đỏ lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy phá bùn đất khô cạn, trực tiếp chui vào đế giày cô.
“A!” Trình Dao Dao thét chói tai nhảy dựng lên.
Tiếng bước chân của Tạ Ba gấp rút tới gần: “Làm sao vậy?”
Hắn mới đến gần dãy ngô, thấy hoa mắt, thân ảnh màu hồng trực tiếp nhào đếnm Tạ Ba vô thức đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.
“…” Hôm nay Tạ Ba không biết đây là lần thứ mấy lý trí sụp đổ, lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, hai tay hắn quy củ buông thõng, đôi mắt nhìn lá ngô đong đưa sau lưng Trình Dao Dao: “Làm sao vậy?”
Dáng dấp cây ngô rậm rạp, sẽ có mấy tên lưu manh không có ý tốt trốn trong dãy ngô bắt nạt con gái, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Đáy mắt Tạ Ba hung ác, chỉ cần Trình Dao Dao mở miệng, hắn sẽ lôi người kia ra ngoài xé nát.
Hai tay Trình Dao Dao quấn trên cổ hắn, mặt cũng úp vào trên đầu vai hắn, nửa ngày không nhúc nhích. Phía sau dãy ngô lại lắc lư một trận, giống như có ai ẩn núp.
“Ai ở đó?!” Tạ Ba khẽ quát, đẩy bả vai Trình Dao Dao ra: “Đừng sợ, tôi đi xem.”
“Không!” Hai tay Trình Dao Dao quấn càng chặt hơn, đôi chân cũng muốn quấn lên, vội vàng nói: “Không có gì không có gì.”
Giọng nói Trình Dao Dao kỳ quái, Tạ Ba cúi đầu nhìn Trình Dao Dao. Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đỏ lên, đôi mắt hoa đào lấp lóe không ngừng bị hắn nhìn thấy, vừa nhìn thì biết là đang nói dối.
Trong lòng Tạ Ba càng nghi ngờ, đến cùng là cái gì làm Trình Dao Dao sợ như vậy. Hắn đẩy Trình Dao Dao ra sau lưng bảo hộ: “Cô đừng sợ, tôi đi xem một chút.”
“Không cho anh đi! Không có gì…” Hai tay Trình Dao Dao kéo cánh tay Tạ Ba, sức lực không khỏe bằng hắn, bị Tạ Ba kéo đi vài bước về phía dãy ngô, mắt thấy Tạ Ba sắp nhìn vào, cô quyết tâm lớn tiếng nói: “Em chính là muốn ôm anh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-146.html.]
“…”
Trong nháy mắt Tạ Ba cứng lại thành một bức tượng điêu khắc, hắn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài mở rất lớn, trên mặt lại không có biểu lộ gì. Hắn cúi đầu nhìn Trình Dao Dao, hai tay Trình Dao Dao còn ôm chặt cánh tay hắn, tư thế thân quật quá mức.
Hình ảnh này nếu để cho bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy sẽ ảnh hưởng phá hủy danh dự của Trình Dao Dao.
Đầu óc Tạ Ba rất nhanh khôi phục lại, hắn chậm rãi bỏ cánh tay từ trong tay Trình Dao Dao ra, không thể tránh khỏi chạm phải chỗ mềm mại, lập tức run lên. Hắn khàn tiếng nói: “Cô có biết mình đang nói không!”
Cô cũng rất muốn biết vừa rồi mình đang nói cái gì. Lúc Tạ Ba rút cánh tay ra, ngón tay Trình Dao Dao còn không nhịn được nhéo cánh tay rộng lớn của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi mặc dù ôm Tạ Ba rất dễ chịu, nhưng phản ứng trên người cô không kích động như trước đó nữa. Lúc này lá sen lung lay, dáng vẻ thỏa mãn, cũng không giống lần thứ nhất ôm Tạ Ba, dáng vẻ kích động không nhịn nổi.
Xem ra không phải mỗi lần đều mất mặt như vậy. Là do lúc trước hấp thu dương khí đủ rồi?
Trong lòng Trình Dao Dao vui mừng. Ngẩng đầu đối diện cới đôi mắt hẹp dài của Tạ Ba, bên trong cuồn cuộn sóng to gió lớn, mặt cô chẳng biết sao nóng bỏng: “Đùa… Đùa thôi, em nhìn thấy một con thằn lằn chạy tới.”
Nói đùa. Trình Dao Dao nói thật nhẹ nhàng, gân xanh trên mu bàn tay Tạ Ba kéo căng lên, trong lòng mới lặng yên dâng lên vọng tưởng giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Trình Dao Dao còn đẩy hắn: “Anh quay lại làm việc đi.”
Dường như mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác. Trình Dao Dao hất cằm nhỏ, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng sai bảo hắn, giọng nói giống như đang làm nũng: “Anh đi mau đi.”
Tay mềm mại chạm tới l*иg n.g.ự.c hắn, trong lòng hai người lại kích động một trận.