Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 250

Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:41:50
Lượt xem: 147

Trình Dao Dao nhìn bên trong nói: “Trong thư viện này không biết còn sách không.”

“Em muốn xem sách?” Tạ Tam ngẩng đầu nhìn Trình Dao Dao, lúc này gió nhẹ thổi qua mặt, tóc của cô bị gió thổi hơi lộn xộn, có mấy sợi dính trên môi cô, mang theo mùi hương hoa hồng đặc thù.

Trình Dao Dao thấy thích nhìn chằm chằm lầu nhỏ trong tòa thư viện: “Vâng, nông thôn không có TV cũng không có radio, trời tối em đều nhàm chán sắp c.h.ế.t rồi.”

Tạ Tam nói: “Em muốn xem sách gì?”

“…” Trình Dao Dao không chút nghĩ ngợi nói luôn, lại sợ Tạ Tam cảm thấy mình không có tiền đồ, vội vàng nói thêm một câu: “Có tài liệu ôn tập thi đại học cũng có thể xem một chút.”

Cánh tay Tạ Tam cứng ngắc: “Thi đại học?”

Trình Dao Dao chỉ thuận miệng nói, lúc này suy nghĩ linh hoạt nói: “Đúng, thi đại học.”

Mặc dù bây giờ trường học quốc gia chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng tầm hai năm nữa, kỳ thi đại học quốc gia sẽ khôi phục. Hai nhân vật chính trong sách chính là đọc sách cùng nhau, cùng nhau đi thi, lên Thượng Hải học đại học. Bây giờ mình ôn tập trước hai năm, nhất định không có vấn đề!

Trình Dao Dao càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện, ôm sát cổ Tạ Tam, hưng phấn nói: “Thế nào? Anh có muốn cùng em tham gia thi đại học không?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao cong cong, đủ thắp sáng hết lo lắng, nhưng không chiếu tới đáy mắt Tạ Tam: “Thi đại học? Anh? Anh chưa từng đi học.”

Thi đại học là một cụm từ xa xôi dường nào với Tạ Tam, hắn thậm chí còn không bước đến cổng trường học.

Hắn nhìn ánh mắt kinh ngạc của Dao Dao, mang theo vị chát chát bổ sung: “…Anh biết chữ, khi còn bé trong nhà mời thầy giáo dạy qua cho anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-250.html.]

Trình Dao Dao bỗng nhiên ôm chặt cổ hắn, cười nói: “Vâng, em biết, nếu như anh đi học, nhất định giỏi hơn bất kỳ người nào!”

“Anh không tốt như em nói đâu.” Tạ Tam nhẹ nhàng sờ tóc cô, tính trẻ con của Trình Dao Dao luôn có thể xóa bỏ lo lắng trong lòng hắn.

Trình Dao Dao lắc đầu vẫy đuôi uốn éo: “Anh tốt!”

“…Em Dao Dao.” Bên trong tiếng nói của Tạ Tam trộn lẫn tiếng cười không giấu được.

Tiếng nói của hắn trầm thấp êm tai, mang theo cưng chiều và dịu dàng khó nói nên lời. Lỗ tai Trình Dao Dao nóng bỏng, ngượng ngùng từ trong n.g.ự.c Tạ Tam trượt xuống: “Em đói.”

Thực ra Trình Dao Dao không đói bụng, nhưng cô nhớ kỹ Tạ Tam xin phép nghỉ ra đây, không thể trì hoãn quá lâu. Tạ Tam nhìn đồng hồ của Trình Dao Dao: “Anh dẫn em đi ăn cơm.”

Tóc Trình Dao Dao lộn xộn, váy cũng dúm dó. Tạ Tam thay cô cầm gương nhỏ, cô cẩn thận sửa soạn lại tóc của mình, vuốt váy lại cho bằng phẳng, Tạ Tam kiên nhẫn chờ, càng nhìn càng cảm thấy cô giống như mèo con đang liếʍ lông của mình.

Chờ Trình Dao Dao sửa sang lại thật xinh đẹp, cùng Tạ Tam đến quán cơm, đã 12h30. Trong quán ăn ngồi đầy người, Trình Dao Dao đi theo Tạ Tam vào quán cơm, nhìn bốn phía tìm chỗ trống.

Nữ thanh niên xinh đẹp đi cùng chàng trai nghèo mặc áo rách, vừa vào cửa đã hấp dẫn vô số ánh mắt. Trình Dao Dao không biết gì, sắc mặt Tạ Tam nghiêm nghị, giữ im lặng kéo khoảng cách với Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao nói với Tạ Tam: “Hai bát mì Dương Xuân đi, còn có ớt xanh xào thịt. Em đi tìm chỗ ngồi nha!”

Tạ Tam gật đầu, nói với nhân viên mậu dịch mập mạp: “Hai bát mì Dương Xuân, một đĩa ớt xanh xào thịt.”

Nhân viên mậu dịch vừa cãi nhau với đồng nghiệp xong, lòng dạ không tốt. Cô trợn trắng mắt, dò xét một thân dính đầy dầu máy của Tạ ba và đôi giày quân đội cũ nát, tức giận nói: “Không có chỗ!”

 

Loading...