Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:06:12
Lượt xem: 61
“Ai nói em nhất định sẽ thua?” Trình Dao Dao không chịu nổi nhất phép khích tướng, hai tay chống lên eo nhỏ nói: “Nếu như em thắng, em muốn mặc cái váy em thích nhất kia đi ra ngoài, không cho anh ngăn cản em.”
Sắc mặt Tạ Tam đen lại. Trình Dao Dao nói là một cái váy nhỏ không có tay màu hồng thêu hoa trắng, phác họa đường cong vòng eo lung linh của Trình Dao Dao, lộ ra đôi cánh tay trắng như tuyết. Hôm đó Trình Dao Dao mặc bộ váy này muốn ra cửa, Tạ Tam từ trước đến nay luôn nghe theo cô đột phiên vô cùng mạnh mẽ, bắt cô đi thay bộ khác.
Lúc này đến phiên Trình Dao Dao đắc ý: “Thế nào? Đánh cược hay không?”
“Ra đề bài.” Tạ Tam gằn từng chữ.
Trình Dao Dao ngâm nga bài hát, dùng nhánh cây viết một đề lên mặt đất, đề bài này là đề nâng cao trên sách số học trung học cơ sở, độ khó vô cùng cao, cô cũng không tin Tạ Tam làm ra được.
Tạ Tam nhìn chằm chằm đề bài trong chốc lát, một lúc lâu cũng không động.
“Con người của em rất công bằng.” Trình Dao Dao đắc ý: “Như vậy đi, chỉ cần anh viết ra đáp án, em coi như anh thắng.”
“Đây là em nói.” Tạ Tam nhận nhánh cây trong tay Trình Dao Dao, viết mấy số trên mặt đất.
Nụ cười trên mặt Trình Dao Dao cứng lại, không tin xem lại công thức tính một lần, trợn tròn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-291.html.]
Cô trừng mắt nhìn Tạ Tam: “Không có khả năng, sao anh có thể tính ra được?”
Thấy Trình Dao Dao tức giận muốn khóc, Tạ Tam đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô ra sau tai, giải thích cho cô: “Anh đã xem qua sách một lần, nhớ kỹ đáp án của đề này.”
“…” Đối diện với ngọn lửa nóng bỏng cháy lên trong đôi mắt sâu xa của Tạ Tam, Trình Dao Dao khóc không ra nước mắt, sâu sắc cảm nhận được câu nói khắc sâu vào lòng: “Bê tảng đá đạp lên chân mình”.
Tạ Tam nghiêng người tới gần, Trình Dao Dao trốn dần về sau, cuối cùng không còn chỗ để trốn.
Tạ Tam bình tĩnh nhìn cô, gọi tên giống như than thở: “Em Dao Dao…”
“Em Dao Dao.” Thanh âm của Tạ Tam vừa trầm thấp vừa ẩn nhẫn, lộ ra ba phần khắc chế khàn khàn, gọi trái tim Trình Dao Dao nhảy loạn bùm bùm.
Hai tay cô đều bị Tạ Tam giữ lấy, không tránh thoát được, giống như trốn tránh nhắm mắt lại, ngoài mạnh trong yếu uy hϊếp: “Anh dám… Em, em sẽ tức giận!”
Gió đêm thổi qua hơi lạnh ướŧ áŧ, hoa nhài rì rào run rẩy theo gió, nụ hoa hé mở, bay ra mùi thơm làm say lòng người.
Tạ Tam cúi thân thể cao lớn xuống, ôm Trình Dao Dao vào trong ngực, làm ánh trăng cũng không thể thăm dò được cảnh xuân sắc mê người.
“Ngoan, anh nhìn một chút…”
…