Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:23:55
Lượt xem: 160
Tạ Tam nói: “Anh đi kiểm tra ruộng dưa, em ở chỗ này nghỉ ngơi?”
Dưa trong ruộng mênh m.ô.n.g bát ngát, bụi cỏ phía xa xa đen kịt, thỉnh thoảng phát ra thanh âm xột xoạt. Trình Dao Dao không chút do dự lắc đầu: “Em không muốn.”
Tạ Tam nắm tay cô, nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Ánh trăng như sương, chiếu xuống bờ ruộng sáng tỏ. Trình Dao Dao đi theo bên người Tạ Tam, đi xung quanh ruộng dưa kiểm tra một phen. Nông dân chân thật chất phác, trừ một số tên đầu trộm đuôi cướp và trẻ con, có rất ít người đến trộm dưa. Người trông dưa cần phòng chính là một ít dã thú cỡ nhỏ, ví dụ như thỏ rừng và lợn rừng.
Trình Dao Dao hỏi: “Có tra không?”
“Tra?” Bên trong đôi mắt của Tạ Tam lộ ra mấy phần hoang mang: “Là động vật sao?”
“Vâng, là động vật giống con nhím.” Trình Dao Dao khoa tay nói cho Tạ Tam nghe: “Trộm dưa ăn, phải dùng thép đ.â.m nó…”
(猹: phát âm chá. Tra là một con thú giống như con chồn chó, loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết “Cố Hương”.)
Tạ Tam nói hắn chưa từng thấy con tra, nếu Trình Dao Dao thích con nhím, hắn có thể bắt một con cho cô. Trình Dao Dao nhớ tới con chuột tre c.h.ế.t thảm trong tay Tạ Tam lần trước, vô cùng lễ phép từ chối hắn.
Nhưng Trình Dao Dao đã nhắc nhở Tạ Tam, hắn mang theo bẫy bắt thỏ, đặt mấy cái trong ruộng dưa. Kiểm tra hết ruộng dưa to như vậy, ngoại trừ có một con rắn cỏ hù dọa Trình Dao Dao, cũng không phát hiện thêm cái gì khác thường.
Giày vò một phen, hạt sương dần dần rơi xuống. Trình Dao Dao chà xát cánh tay, cuối cùng cảm thấy lạnh. Tạ Tam cầm cái thảm mang đến cho Trình Dao Dao trùm lên, để cô tựa vào trong l*иg n.g.ự.c của mình ngủ một lúc.
Trình Dao Dao ngáp một cái, yên tâm dựa vào trong n.g.ự.c Tạ Tam: “Vậy sau nửa đêm anh gọi em dậy, em đổi với anh.”
“Ừm, ngủ đi.” Tạ Tam che mắt Trình Dao Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-293.html.]
Ánh trăng bị Tạ Tam lấy tay ngăn chở, trước mắt một mảnh tăm tối. Trình Dao Dao tựa vào người Tạ Tam, dương khí thừa dịp chui vào khắp thân thể, làm cô cảm thấy vô cùng hài lòng, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Trình Dao Dao ngủ một giấc đặc biệt ngọt ngào, đến khi tiếng chim hót và tiếng nước chảy đánh thức cô.
“Ưm…” Trình Dao Dao nghiêng cái đầu, phát hiện mình gối đầu trên đùi Tạ Tam. Tạ Tam một tay chống cằm, một tay khoác lên eo cô, hai mắt hẹp dài nhắm lại, vẻ lạnh nhạt tránh xa người nghìn cây trên mặt nhạt đi rất nhiều.
Tạ Tam dạo này ăn uống no đủ, hình dáng gương mặt không giống lúc trước gầy gò lõm vào, đường cong ở cằm lưu loát, vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Một đêm trôi qua, trên cằm xuất hiện râu cằm đen đen, Trình Dao Dao duỗi ngón tay sờ lên, đ.â.m vào tay.
Tạ Tam run lên, bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lạnh lùng trấn tĩnh, không buồn ngủ chút nào.
Trình Dao Dao còn đang giơ cái tay nhỏ tội lỗi kia, bị hắn trừng tim gan đều ngừng nhảy: “…”
“Em Dao Dao.” Tạ Chiếu nhìn thấy Trình Dao Dao đang nằm trong n.g.ự.c mình, bên trong đôi mắt lập tức mềm nhũn ra, nhặt tấm thảm trượt xuống: “Sao dậy sớm vậy?”
“Bị tiếng chim hót đánh thức.” Trình Dao Dao thu tay lại, níu lấy vạt áo Tạ Tam lẩm bẩm nói.
Sắc trời vẫn xám, thời gian còn sớm, chỉ có sáng sớm chim chóc kêu chiêm chϊếp réo lên không ngừng. Tạ Tam nói: “Buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc.”
“Đêm qua anh không gọi em dậy.” Trình Dao Dao oán trách, cô nằm bên dưới một đống cỏ thật dày, trên người đắp tấm thảm, nhưng trên áo choàng ngắn của Tạ Tam đã bị hạt sương làm ướt hết: “Anh không lạnh à?”
“Ban đêm không có việc gì, anh cũng ngủ một lúc rồi.” Tạ Tam hỏi cô: “Còn muốn ngủ nữa không?”
Sáng sớm Trình Dao Dao vẫn lơ mơ, nằm trong n.g.ự.c Tạ Tam nửa tỉnh nửa mê một lúc lâu, nói: “Không ngủ nữa, em muốn xem có con thỏ nào sập bẫy không.”