Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 429: Giấc mơ kinh hoàng

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:08:48
Lượt xem: 97

Không biết có phải lời Tạ Tam nói có tác dụng hay không, hôm sau chụp ảnh, Trình Dao Dao không tiếp tục cáu kỉnh nữa. Cô học cách lắng nghe chỉ dẫn của đạo diễn, đạo diễn Vinh là đạo diễn cấp cao của quốc gia, vài câu chỉ dẫn của ông có thể làm diễn viên không cần đi quanh co lòng vòng nhiều năm.

Trình Dao Dao không biết đây là cơ hội khó có được đang ở ngay trước mặt, cô chỉ nhớ lời Tạ Tam nói: Cố gắng hết sức.

Đạo diễn Vinh thật ra là đạo diễn tốt, ông không chỉ đơn thuần để Trình Dao Dao chụp ảnh bình thường mà còn ở bên cạnh kể cho cô nghe về kịch bản — một cô gái kiểu mới đang học ở trường nữ sinh Bắc Bình, chỉ vì cứu bố nên bị ép gả cho một vị sĩ quan. Cô gái kiểu mới hoạt bát, kiêu ngạo tiến vào ngôi nhà quyền quý cổ xưa với đầy quy tắc trùng trùng điệp điệp, trong thời gian này xảy ra rất nhiều xung đột.

Lúc Trình Dao Dao dần dần nhập tâm vào nhân vật, giọng nói của đạo diễn Vinh càng ngày càng nghiêm khắc, yêu cầu cũng càng ngày càng cao, trước mặt mọi người phê bình cô nhiều lần. Một nhóm người nhìn Trình Dao Dao bị mắng, lúc quay chụp, đạo diễn là lớn nhất, bà Tạ và Tạ Phi chỉ có thể đứng nhìn.

Trình Dao Dao là người thích vuốt lông, đạo diễn càng hung dữ, cô càng không chịu thua. Một cảnh quay đi quay lại cả một ngày, cuối cùng trời gần tối mới chụp xong. Trình Dao Dao mặc sườn xám mỏng lạnh cóng chân tay.

Bà Tạ và Tạ Phi vội vàng đi nấu canh gừng và đun nước để Trình Dao Dao ngâm nước nóng. Bà Tạ xoa bóp đôi tay đông cứng của Trình Dao Dao, thở dài nói: “Đáng thương. Dao Dao, nếu không chúng ta không chụp nữa?”

Trình Dao Dao nhìn hơi nước, thanh âm mang theo giọng mũi: “Sao Tạ Tam còn chưa về…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-429-giac-mo-kinh-hoang.html.]

“Mấy ngày nay không biết Chiêu ca nhi bận bịu cái gì trong huyện, còn chưa về đâu.” Bà Tạ nói: “Dao Dao bà nấu canh gừng cho cháu rồi, cháu tắm xong thì uống nhé?”

Trình Dao Dao gật nhẹ đầu, mệt mỏi dựa vào bồn tắm. Sườn xám màu xanh lam treo sau cửa, trong ánh đèn mờ nhạt hiện ra ánh sáng. Cô lại nhập tâm vào trong kịch bản kia, thần sắc dần dần hoảng hốt.

Ngày suy nghĩ, đêm mơ về nó, Trình Dao Dao lại mơ thấy cô gái kia. Cô đơn độc mang theo một cái vali đến nhà chồng chưa cưới, làm một vật phẩm để “Gán nợ”, cô đứng trong nhà chính tiếp nhận ánh mắt dò xét của đám bà lớn, ánh mắt bắt bẻ và ghen tỵ nhìn chăm chú vào cô, quan sát từng chút một.

Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt sáng rỡ, thân hình đầy đặn ngọt như mật , ngay cả ngón tay cũng mềm mịn nhỏ nhắn, không tìm ra một chút tỳ vết. Nhưng trên người cô lại mặc một bộ váy kỳ lạ, lập tức trở thành nơi công kích.

Cô gái mặc sườn xám màu xanh lam, tóc xoăn xõa trên vai, quỳ gối ở giữa sân, trong sân đầy mùi hàng dệt may bị đốt cháy, kêu tách tách rung động, những bộ quần áo Tây phương xinh đẹp bị đốt trong đống lửa dần dần biến thành than. Đám người hầu đứng dưới mái hiên xì xào bàn tán nhìn một màn này.

Quỳ từ xế chiều đến đêm khuya, trên nền đá xanh dính đầy hạt sương, hơi lạnh xâm nhập vào đầu gối. Môi cô gái trắng bệch, quật cường quỳ thẳng lưng.

Thanh âm tiếng ủng giẫm lên đất truyền từ xa đến gần, bên ngoài cửa có một người đi vào. Cô gái không muốn để người ta nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, rũ mắt xuống nhìn nền đất lát gạch xanh. Bỗng nhiên, trong tầm mắt nhiều thêm một đôi ủng màu đen.

Loading...