Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:43:54
Lượt xem: 81
Trình Dao Dao lùi lại mấy bước, không đẩy được hắn ra, cô gấp gáp thấp giọng nói: “Anh không biết xấu hổ, em sẽ mách bà nội!”
Hai người kề sát vào nhau, tiếng nói trầm thấp từ trong n.g.ự.c Tạ Tam truyền ra mang theo ý trêu chọc: “Em nói nhỏ như vậy, bà sẽ không nghe thấy.”
“Anh!” Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận lùi tiếp về sau, nhưng tiếng nói vẫn nhỏ: “Anh buông tay ra, buông ra! Bà nội sẽ vào đấy!”
Trình Dao Dao càng xù lông, Tạ Tam càng không buông cô ra. Da mặt Trình Dao Dao rất mỏng, sợ nhất việc bà Tạ thấy hai người thân mật. Cô giống như mèo con bị nắm gáy, giãy dụa trong cánh tay Tạ Tam.
Hơi thở trên người Tạ Tam có mùi rượu nhàn nhạt làm tay Trình Dao Dao mềm nhũn, cô phát ra thanh âm như muốn khóc: “Em… Em uống say, muốn đi ngủ.”
Tạ Tam giơ đèn dầu lên trước mặt, ngọn lửa lắc lư, ánh sáng trong phòng mờ nhạt. Trình Dao Dao xinh đẹp như ngọc trai lấp lánh dưới ánh đèn, trên gương mặt rất tức giận. Hơi thở của hắn nặng nề dần, chậm rãi dời đèn đi: “Vậy đồ cần thu dọn phải làm sao?”
“…” Trình Dao Dao quên mất chuyện này, cô mạnh miệng nói: “Em định thu dọn rồi, tại anh cứ ở đây quấy rầy em.”
Trình Dao Dao còn chưa nói xong đã che miệng ngáp một cái, chậm rãi ngồi trên mép giường. Không biết Cường Cường chạy từ đâu ra, nó nhảy lên đầu gối cô xoay cái bụng tròn lên làm nũng. Trình Dao Dao gãi bụng nó, không có ý muốn thu dọn đồ.
Tạ Tam để vali của cô lên bàn, hắn nhìn Trình Dao Dao: “Em muốn mang những gì?”
“Quần áo.” Trình Dao Dao chỉ về phía tủ quần áo: “Mấy bộ quần áo em thường mặc để ở trên cùng, mang cả áo khoác màu đen kia nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-440.html.]
Tủ quần áo mới làm xong tản ra mùi gỗ nhàn nhạt. Tạ Tam mở tủ lấy mấy bộ quần áo Trình Dao Dao thường mặc ra, sau đó gấp từng bộ cho vào vali. Cường Cường nhảy ra khỏi đùi Trình Dao Dao chạy đến chỗ Tạ Tam.
Tạ Tam nghiêm túc sắp xếp từng bộ cho vào vali, tiếp tục lấy thêm một bộ đồ, là một mảnh vải nhỏ màu trắng. Tạ Tam không kịp phản ứng, giơ lên nhìn, trong đầu nổ tung: “…”
Ngăn tủ thấp nhất để một chồng nội y màu trắng. Ở niên đại này rất hiếm thấy viền ren tinh xảo, vải vóc trơn trượt mềm mại. Hắn…từng thấy nhiều lần rồi. Uống rượu vào làm m.á.u nóng trong người bốc cháy, cổ họng Tạ Tam nuốt nước bọt, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
Cường Cường ngửa đầu thấy Tạ Tam đang nhìn chằm chằm miếng vải, giống như thứ đó ăn rất ngon vậy.Cái mũi màu hồng của Cường Cường ngửi ngửi, kêu “Meo meo”. Nhưng Tạ Tam không chủ động đưa cho nó!
Cường Cường là con mèo nhỏ biết tự mình cố gắng vươn lên, nó nhấc thân hình béo lùn của mình nhảy lên, móng vuốt vươn ra ôm miếng vải nho nhỏ: “Meo!”
“Đừng động vào!” Mắt Tạ Tam sa sầm, một tay kéo miếng vải trở về. Móng vuốt của Cường Cường móc vào viền ren, nó vốn không đứng vững, bị kéo một cái ngã lăn lóc trên bàn sắp rơi xuống đất.
Tạ Tam nhanh tay đỡ nó, ôm mèo béo đặt lên bàn. Cường Cường kêu meo meo, há mồm cắn một phát!
“!!!” Đột nhiên Tạ Tam rút tay về, lúc này Cường Cường trực tiếp nhảy xuống bàn, thân hình mập mạp linh hoạt giữa không trung, sau đó vững vàng rơi trên đất, chân nhỏ chạy vù ra ngoài.
Động tác của một mèo và một người ảnh hưởng đến Trình Dao Dao, cô ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy? Anh lại bắt nạt Cường Cường rồi đúng không?”
“…” Tạ Tam uất ức: “Nó cắn anh.”
“Sao nó lại cắn anh!” Trình Dao Dao nhảy xuống giường chạy tới chỗ Tạ Tam.