Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 451
Cập nhật lúc: 2024-09-02 00:14:25
Lượt xem: 76
Một người một mèo ngồi trong sân yên lặng, ánh trăng mờ hơi sương, nền gạch bị hạt sương làm ướt. Cuối cùng Tạ Tam ôm mèo béo đang ngủ ngon lành đứng dậy, trước khi quay người về phòng, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
Cùng thời điểm đó, không khí trong xe lửa tĩnh lặng, tiếng ngáy khò khò vang lên không dừng. Mọi người đều ngủ thiếp đi, Trình Dao Dao xoa đôi mắt sưng đỏ, mở khe hở nhỏ trên cửa sổ, gió mát thổi vào. Phía xa là bóng cây và đồng ruộng đen xì đang lùi dần về sau, chỉ có ánh trăng sáng như hình với bóng từ đầu đến cuối.
Trình Dao Dao hít mũi, cô lại muốn khóc rồi.
…
“Khi bạn đến Tô Châu, bạn sẽ thấy những ngôi nhà được xây dựng ở hai bên bờ sông.” Ánh nắng ban mai mờ nhạt, tường trắng ngói đen trên các ngôi nhà ở Tô Châu ướt sũng trong sương mù. Thềm đá uốn lượn hướng về phía dòng sông, trong khe đá mọc đầy cỏ xanh.
Một người phụ nữ đang xắn tay áo, ngồi xổm ở bậc thang giặt quần áo. Bọt xà phòng và nước bẩn b.ắ.n tung tóe, cô ấy thuần thục giũ quần áo bằng nước sông, giũ xong lại nhấc lên giặt tiếp.
“Mẹ! Mẹ!” Thanh âm vui sướng vang lên, cô gái mặc áo màu xanh, chân váy đen chạy xuống, b.í.m tóc đen nhánh vung vẩy sau lưng.
Cô gái giơ phong thư trong tay lên: “Con trúng tuyển trường nữ sinh Thượng Hải rồi!”
“Cắt!” Đạo diễn Vinh hô lên, thân hình Trình Dao Dao lảo đảo, vội vàng dựa vào vách đá bên cạnh.
Đạo diễn đứng lên từ phía sau máy quay, nổi giận nói: “Ai dọn dẹp cái sân này vậy? Mặt đất thì ẩm ướt, trơn trượt, Dao Dao ngã xuống làm sao bây giờ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-451.html.]
Bậc thang dính hạt sương trơn trượt, Trình Dao Dao đi giày da, suýt trượt chân mấy lần. Chỉ là một cảnh quay đơn giản mà phải quay đi quay lại 7,8 lần.
Phó đạo diễn toát mồ hôi lạnh, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, đạo diễn, là sơ xót của chúng tôi.”
Thư ký trường quay đỡ Trình Dao Dao, ân cần nói: “Dao Dao, cô không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”
Trình Dao Dao thử xoay cổ chân, lắc đầu: “Đạo diễn, tôi không sao, chân không bị trẹo. Chắc do đế giày của tôi quá trơn thôi.”
Nghe Trình Dao Dao nói như vậy, sắc mặt đạo diễn Vinh mới hòa hoãn. Lúc trở lại ký túc xá, vừa đóng cửa Trình Dao Dao nhíu mày lại, cô cẩn thận cởi tất ra, trên mắt cá chân sưng đỏ, gót chân mềm mại nhất cũng bị cọ sát.
Nếu lúc trước bị thương như này, cô đã khóc sớm rồi. Trình Dao Dao cầm khăn ướt, hơi do dự cho thêm chút linh tuyền, cô cẩn thận xoa lên mắt cá chân. Cảm giác mát rượi xua tán đau đớn, vết thương dần dần hồi phục như cũ, chỉ còn một vết đỏ nhỏ.
Trình Dao Dao thở phào một hơi. Cô và Tạ Tam tách ra lâu rồi, dương khí dần dần tiêu hao hết, cô cũng không dám sử dụng linh tuyền nữa.
Trình Dao Dao cởi đồ hóa trang ra, thay quần áo của cô rồi đi tìm đạo diễn. Đạo diễn Vinh không ở đây, chỉ có phó đạo diễn đang hút thuốc thảo luận kịch bản với biên kịch, vừa thấy Trình Dao Dao, phó đạo diễn dập tắt thuốc nói: “Dao Dao, lại tới chờ điện thoại à?”
Ngày nào Trình Dao Dao cũng đến chờ điện thoại, cả đoàn phim đều biết.
Trình Dao Dao nói: “Hôm nay có điện thoại gọi đến không ạ?”
Phó đạo diễn mở sổ ghi chép, nói: “Không có.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao lập tức ảm đạm, thất vọng.
Phó đạo diễn cảm kích cô nói giúp mình trước mặt đạo diễn, ông nói: “Dao Dao, cảnh quay hôm nay của cô đóng xong rồi, tôi cho cô nghỉ ngơi nửa ngày đó.”