Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 473
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:01:48
Lượt xem: 79
“Tạ Tam là…” Trình Dao Dao vừa ăn mì vừa im lặng suy nghĩ: “Là sư tử lớn.”
Tạ Tam lau nước sốt dính bên miệng cho cô, thuận miệng hỏi: “Vì sao?”
Trình Dao Dao đỏ mặt, hung dữ nói: “Làm gì có vì sao nhiều như vậy! Anh phiền quá!”
Bị đánh giá là “quá phiền”, Tạ Tam không hiểu gì, hắn ôm Trình Dao Dao hôn mấy cái coi như hòa nhau. Trình Dao Dao ăn được một nửa bát mì, sau đó cô còn tỏ vẻ hôm nay mình ăn được nhiều lắm đó!
Tạ Tam nhíu mày nhìn nửa bát mì còn lại, bây giờ mới hiểu vì sao mặt Trình Dao Dao gầy thành dạng này. Hắn dụ dỗ nói: “Ăn thêm đi.”
Trình Dao Dao cố gắng ăn thêm một gắp nữa, ngón tay sờ cúc áo Tạ Tam chơi: “Đây là quần áo mới?”
“Ừm.”
Trình Dao Dao nói: “Nhìn rất đẹp nha.”
Tạ Tam chuyên tâm bón cơm: “Ăn thêm miếng nữa.”
Trình Dao Dao vừa định nói đã bị nhét mì vào miệng, cô tức giận trợn mắt nhìn. Khó khăn nuốt xuống, cô lẩm bẩm nói: “Sao đột nhiên biết cách ăn mặc rồi?”
Trình Dao Dao giống như không để ý hỏi hắn, khóe mắt lại nhìn chằm chằm mặt Tạ Tam, ngón tay vặn vào nhau.
Bỗng nhiên Tạ Tam nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười: “Tiểu Phi chọn cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-473.html.]
Hắn nói từng chữ: “Đến thăm cô vợ trẻ, phải ăn mặc chỉnh tề một chút.”
Ánh mắt Tạ Tam giống như nhìn thấu tâm tư của Trình Dao Dao. Dáng người Tạ Tam rất đẹp, nhưng quần áo trên người rất tùy ý, trước kia nhà nghèo, ngày nào cũng mặc áo choàng ngắn. Về sau Trình Dao Dao mua cái gì cho hắn, hắn liền mặc cái đó. Hôm nay mặc áo sơ mi và áo khoác được là phẳng, ăn mặc chỉnh tề, bản thân trở nên nổi bật hơn.
Trình Dao Dao vẫn luôn nhớ chuyện này, bây giờ bị Tạ Tam vạch trần, gương mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói: “Ai là vợ anh, không biết xấu hổ!”
“Không cần xấu hổ, chỉ cần cô vợ trẻ.” Tạ Tam trả lời trôi chảy, gắp thêm mì: “Còn mấy miếng thôi.”
Trình Dao Dao lắc đầu: “Không ăn nữa, không ăn nữa… Anh không thấy cảnh này rất quen sao?”
Tạ Tam và Trình Dao Dao nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện bà Tạ cho Cường Cường ăn.
Có một lần trong nhà có rất nhiều cá, bà Tạ trộn một bát canh cá to cho Cường Cường ăn. Cường Cường tham ăn đến mấy cũng chỉ là một con mèo nhỏ, ăn được nửa bát thì không ăn nổi nữa. Bà Tạ túm gáy Cường Cường, cầm thìa bón nó ăn, Cường Cường chống đỡ được mấy lần, về sau cứ ngửi thấy mùi cá tanh thì nó vội vàng lắc đầu.
Tạ Tam không ép cô, hắn ăn nốt chỗ mì còn lại, nói: “Lần sau không được như vậy nữa, không được để thừa cơm.”
Tạ Tam rửa bát, thu dọn phòng bếp, Trình Dao Dao treo trên lưng hắn như đồ trang sức cỡ lớn. Thu dọn xong, thời gian vẫn chưa đến 12 giờ.
Tạ Tam hỏi: “Muốn về nghỉ ngơi không?”
Trình Dao Dao trèo trên lưng Tạ Tam, rất dính người: “Không.”
Tạ Tam lau tay, đỡ người Trình Dao Dao để cô không bị tuột xuống: “Chiều nay em còn phải quay phim.”
Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Tam, dương khí chậm rãi chui vào người, cô thoải mái muốn ngủ. Cô chỉ muốn ở cùng Tạ Tam thật lâu: “Buổi chiều chỉ quay mấy cảnh thôi, không sao.”