Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:10:02
Lượt xem: 78
Hai người đi theo A Phúc dọc theo bờ sông một lúc lâu mới nhìn rõ một chiếc thuyền đơn độc đõ ở bên bờ. Chiếc thuyền cũ kỹ rách rưới, bếp lò ở đầu thuyền nấu mấy thứ hỗn loạn bay ra mùi hương nhàn nhạt, hơn nữa còn có mùi thuốc mơ hồ.
A Phúc chân ngắn nhảy lên thuyền, gọi: “Ông ơi, ông ơi, chị xinh đẹp mua cua lần trước lại đến rồi!”
Trong khoang thuyền truyền ra tiếng ho khan, một lát sau vang lên tiếng nói già nua: “Khụ khụ, hôm nay chúng ta không bắt cua, cháu không được quấy rối.”
Mạnh Thư nghe xong tức giận nói: “Tốt lắm thằng nhỏ tinh quái dám lừa chúng ta?”
A Phúc giải thích: “Không phải! Ông em khỏe rồi sẽ đi bắt cua liền! Đến lúc đó nhà em bán rẻ hơn cho các chị!”
A Phúc gấp gáp rơi nước mắt. Trình Dao Dao vội kéo Mạnh Thư nói: “Được rồi, được rồi, ông của bé bị bệnh thì phải.”
Ông lão đánh cá mặc một cái áo bông dày đi ra, mùi thuốc trong không khí rất nồng. Mấy ngày không thấy, bộ dáng của ông tiều tụy đi nhiều, tóc hoa râm bay theo gió, ông vỗ đầu cháu trai, mặt mũi tràn đầy áy náy nói với Trình Dao Dao: “Cháu trai của ông không hiểu chuyện, khụ khụ… Hôm nay ông bệnh không đi bắt cua được, làm chậm trễ các cháu rồi.”
Ông lão tầm 70 tuổi, cháu trai mới 5,6 tuổi, hai ông cháu sống nương tựa vào nhau trên chiếc thuyền hỏng này, không biết bên trong còn đáng thương thế nào nữa.
A Phúc bị phê bình cúi đầu xuống, mu bàn tay lau nước mặt trên mặt, tủi thân không chịu được.
Mạnh Thư mềm lòng nói: “Được rồi, thân thể của ông không có chuyện gì chứ?”
“Người kiếm ăn trên thuyền, mạng sống rẻ bèo! Không có chuyện gì… Khụ khụ…” Ông lão nói mấy câu ho khan đến mức đứng không vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-502.html.]
Trình Dao Dao vội nói: “Ông đi vào nghỉ đi ạ!”
Ông lão liên tục xin lỗi Trình Dao Dao và Mạnh Thư, sau đó chậm rãi quay về khoang thuyền. Chỉ còn A Phúc rầu rĩ nói: “Em không lừa chị, ông em chỉ bị cảm thôi, ngày mai khỏe lên sẽ đi bắt cá. Trước kia ông nội bị bệnh, ngày thứ hai sẽ khỏe lại ngay!”
Ông lão lớn tuổi rồi, bệnh cũng không nhẹ, sao có thể khỏe nhanh như vậy. Trong lòng Mạnh Thư thở dài kéo A Phúc qua lau mặt cho bé: “Là chị không tốt, chị không nên nói em. Dao Dao, em có đường không?”
Trên người Trình Dao Dao luôn cất một ít đồ ăn vặt có thể dỗ trẻ con. Mạnh Thư ngẩng đầu hỏi thì thấy Trình Dao Dao đi lên thuyền, cô loạng choạng đứng ở đầu thuyền, không biết đang làm cái gì. Mạnh Thư gọi: “Dao Dao, cô đang làm gì thế?”
A Phúc cũng vội vàng nhảy lên thuyền: “Chị, chị làm gì vậy?”
Trình Dao Dao xắn tay áo mở nắp nồi ra nhìn: “Không phải em nói ông bị cảm sao? Có gừng không? Cho gừng vào cháo ăn đổ mồ hôi thì tốt rồi.”
“Có ạ.” A Phúc gãi đầu: “Ông nội uống một bát canh gừng nhưng vẫn chưa khỏe lại.”
Trình Dao Dao cười thần bí: “Chị có tay nghề nấu đồ ăn bằng thuốc giỏi nhất, ông em ăn vào nhất định sẽ khỏe lên.”
Mắt A Phúc sáng ngời, bé vội vàng tìm một củ gừng và d.a.o nhỏ đưa cho Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao cắt gừng thành sợi mỏng cho vào nồi cháo. Trong nồi cháo chỉ có một ít gạo chưa xay kỹ, cháo rất loảng, có thẻ thấy sinh hoạt của hai ông cháu rất khổ. Trình Dao Dao quấy đều nồi cháo, thừa dịp cho một ít linh tuyền vào cháo.
Trình Dao Dao dặn dò A Phúc: “Nồi cháo này để ông em ăn biết không?”
Ông lão cao tuổi, thân thể yếu ớt, Trình Dao Dao cho một nửa bát linh tuyền vào đó, hi vọng có thể hiệu quả. Nếu Tạ Tam ở đây có thể cung cấp vô hạn dương khí, cô sẽ nấu một nồi linh tuyền, nhưng bây giờ phải dùng tiết kiệm chút.