Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:10:13
Lượt xem: 44
A Phúc gật đầu: “Vâng! Em giữ lại để ông ăn!”
“Bé ngoan.” Trình Dao Dao sờ đầu bé, cô đưa mấy tấm phiếu lương thực và một đồng tiền cho bé.
A Phúc mở to mắt nhìn, Trình Dao Dao giơ ngón tay đặt lên miệng nháy mắt nhìn về phía khoang thuyền: “Xuỵt!”
A Phúc ngậm miệng nhưng bé vẫn xua tay. Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Em cầm tiền đi mua bánh màn thầu ăn, ông em bị bệnh, ăn cháo thôi chưa đủ.”
Trình Dao Dao nhét tiền vào tay A Phúc. Tay nhỏ A Phúc nắm tiền, không dám lấy mà cũng không nỡ đẩy ra, ông từng dạy bé không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, nhưng ông đang bệnh, bé rất muốn cho ông ăn đồ tốt.
Trình Dao Dao nhìn bé xoắn xuýt thì cười nói: “Đừng lo, đây là tiền cọc chị đưa trước cho em. Em có biết tiền cọc là gì không? Chờ ông em khỏe, chị còn muốn đến mua cua nữa.”
“Em hiểu!” Lúc này A Phúc mới thoải mái, mắt bé sáng ngời nói: “Chị, chờ ông khỏe rồi, chúng ta sẽ bán loại cua tốt nhất cho chị, còn… còn bán rẻ cho chị!”
A Phúc giơ ngón tay đầy thịt nói: “Rẻ 1… 5 phân tiền!”
Trình Dao Dao cười mắng: “Thằng nhóc thối, nhỏ mọn như vậy à?”
A Phúc cười hắc hắc, bé học giọng điệu của người lớn: “Đây là giá vốn nha.”
Trình Dao Dao xuống thuyền rời đi cùng Mạnh Thư. Trình Dao Dao đi xa rồi quay đầu nhìn, A Phúc nho nhỏ vẫn đứng ở đầu thuyền vẫy tay với hai người.
Mạnh Thư không mua được cua, ngược lại nhìn Trình Dao Dao làm được việc tốt. Cô thở dài: “Đáng thương quá. Ông lão bệnh nặng, không biết bao lâu mới khỏe lại, chúng ta đến chỗ khác mua cua đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-503.html.]
Trình Dao Dao cười nói: “Ngày mai ông ấy sẽ khỏe lại thôi.”
Mạnh Thư không tin: “Cô còn biết coi số mạng sao?”
Trình Dao Dao cười không nói.
Chậm trễ một lúc lâu, Trình Dao Dao và Mạnh Thư quay lại chỗ người chèo thuyền lúc nãy mua cua. Mạnh Thư trả giá 5 mao một cân, mua 10 cân cua cái và mấy con cua đực đang giơ càng muốn kẹp.
Hai ngời không về nhà ăn mà trực tiếp đi vào trong một cái hẻm nhỏ. Bên trong cùng có một ngôi nhả nhỏ đóng chặt cửa, đầu bờ tường có một cây ngô đồng khô nhô lên, cửa đồng bị hăn gỉ.
Mạnh Thư đập cửa: “Lý Tú Trân có nhà không?”
Cửa nhanh chóng được mở, một người phụ nữ da trắng mặc áo bông màu xanh cười nói: “Mời vào.”
Lý Tú Trân rất ít nói, bà bê hai chén nước cho Trình Dao Dao và Mạnh Thư, tự mình cầm giỏ cua đi vào trong bếp.
Trình Dao Dao kinh ngạc nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ, cô hỏi Mạnh Thư: “Sao cô có thể tìm được nơi này vậy?”
Ngôi nhà đơn sơ nhưng được dọn dẹp rất sạch. Cảm giác đầu tiên khi gặp Lý Tú Trân là sạch sẽ, nhanh nhẹn. Bà búi tóc, mặc áo bông kiểu dáng cũ. Ngồi trong căn nhà này, Trình Dao Dao cảm giác giống như về thời cổ đại.
Mạnh Thư cười nói: “Ông Lý tìm giúp tôi đấy. Trước khi giải phóng, bà ấy làm việc ở quán cơm, chuyên môn bóc vỏ cua, tay nghề đặc biệt đó!”
Trình Dao Dao hứng thú: “Chúng ta đi xem thử đi.”