Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 531: Cà phê
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:59:51
Lượt xem: 79
“Khối vải vừa nãy tốt thế mà cô còn chê đắt, mua về vừa vặn phù hợp với Thao Thao nhà chị!”
“Chị dâu, Thao Thao còn nhỏ, mặc loại vải tốt như vậy phí lắm!”
“Tiếc tiền thì nói tiếc tiền, nhà chị còn tham chỗ tiền này của cô sao? Thao Thao nhà chị sắp phải đi làm ở đơn vị, không có quần áo tốt thì làm sao giữ thể diện được?”
Giọng nam lên tiếng: “Bỏ đi, bỏ đi, con về bảo bà nội mua.”
“Đừng, đừng, ông Trình còn mấy cái áo khoác đơn vị phát cho, chất liệu tốt hơn loại kia nhiều! Ơ, bếp lò và ngăn tủ cũ trước cửa nhà đâu rồi? Ai lấy đi rồi?”
Trước cửa vang lên âm thanh nói chuyện của hai người phụ nữ, một người thì khắt khe, một người thì muốn lấy lòng.
Cửa mở ra. Hai người phụ nữ ôm túi lớn túi bé đứng trước cửa cởi giày.
Một người mặc áo khoác đỏ thẫm ôm cái túi màu xanh in hoa, quai hàm to, mặt ửng hồng, trên mặt lộ ra sự khôn khéo. Một người vừa thấp vừa gầy mặc áo bông màu xanh lam, hai đầu lông mày giống như hai con giun nhíu lại.
Người thấp hơn chính là mẹ kế Ngụy Thục Quyên, người có quai hàm to là chị dâu của mẹ kế, bác của Trình Nặc Nặc – Tiền Phượng. Phía sau hai người còn có một thanh niên mười mấy tuổi, bộ dáng giống hệt Tiền Phượng, là cháu trai của mẹ kế – Ngụy Thao.
Ba người xách túi lớn túi bé chen nhau cởi giày trước cửa ra vào. Ngụy Thao không chờ kịp đẩy hai người ra đi vào nhà, hắn giật mình kêu to: “Mẹ nó chứ!”
Tiền Phượng và Ngụy Thục Quyên nghe vậy ngẩng đầu lên: “Đây, đây, đây… Đây là nơi nào vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-531-ca-phe.html.]
Tiền Phượng và Ngụy Thục Quyên há to miệng. Người nhà họ Ngụy đến đây rất nhiều lần rồi, họ đã sớm âm thầm coi đây là nhà của mình. Trước kia lần nào tới đây cũng thấy căn nhà rộng rãi sáng sủa, nền nhà được lát đá hoa, bọn họ sẽ vui vẻ nhảy tung tăng vì sản nghiệp nhà mình.
Nhưng bây giờ căn nhà trước mặt họ rõ ràng giống nhau về bố cục nhưng lại làm họ cảm giác như đi nhầm nhà. Trong nhà có rất ít đồ trang trí, nền đá hoa sạch bóng có thể nhìn rõ bóng người, trong nhà có một mùi thơm nhàn nhạt tạo nên sự dễ chịu không nói nên lời.
Tiền Phượng dụi mắt, bà đi ra cửa xem lại số nhà, đây đúng là nhà họ Trình mà!
Bà đẩy em chồng của mình: “Chuyện gì vậy, cái nhà này…”
Tiền Phượng chạm vào khoảng không, Ngụy Thục Quyên đã kêu gào lên chạy vào nhà: “Có trộm! Đồ trong phòng của em đâu rồi? Ai động vào đồ của em?”
Ngụy Thục Quyên chạy về phía bàn trà, đế giày giẫm lên nền đá hoa trơn trượt lập tức ngã bịch xuống đất.
Tiền Phượng ghét nhất bộ dáng này của bà. Cô em chồng này vừa không có dáng người vừa không có bản lĩnh nhưng lại tốt số có thể kết hôn với kỹ sư ở thành phố, trong lòng Tiền Phượng luôn luôn tức giận, vì sao cô ta có thể gả cho một kỹ sư có công việc tốt như vậy mà mình chỉ có thể sống qua ngày với người anh trai ngu ngốc của Ngụy Thục Quyên.
Tiền Phượng vừa giật mình nhìn căn nhà rực rỡ vừa không có thành ý nói: “Ôi, Ngụy Thục Quyên, cô làm sao vậy? Sao lại bị ngã? Nhà cô xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngụy Thục Quyên không rảnh để ý đến Tiền Phượng, bà vội vàng nhìn gầm bàn, toàn bộ đồ vật linh tinh đều biến mất, gầm bàn trống rỗng, không có một vết bụt nào. Bà lại chạy tới ngăn tủ, phòng bếp, tất cả đều trống rỗng.
Ngụy Thục Quyên gào khóc: “Giết người rồi! Đồ của tôi đâu? Bị trộm mất rồi!”
Toàn bộ gia sản mấy năm nay không còn gì hết, Ngụy Thục Quyên điên rồi, bà chạy ra cửa mắng: “Thằng trộm mất dạy, ông trời đánh c.h.ế.t mày đi, đồ lòng dạ độc ác không sinh được con, đồ không có mắt…”