Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 543
Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:29:21
Lượt xem: 82
Ngụy Thục Quyên trừng mắt: “Cái gì? Tôi đã làm xong đồ ăn rồi, sao phải ra quán cơm tiêu tiền uổng phí?”
Trình Chinh nhìn trên bàn chặt đều là thịt và cá mua hôm qua, hôm qua Ngụy Thục Quyên sống c.h.ế.t không chịu mang ra nấu cho Trình Dao Dao ăn, hôm nay lại mang ra, trong lòng ông không thoải mái: “Tôi mời bố mẹ Thẩm Yến đến. Nhiều người đến quán ăn tiện hơn.”
Bố mẹ Thẩm Yến? Mắt Ngụy Thục Quyên xoay một vòng lập tức cân nhắc nặng nhẹ. Hai tay bà lau vào tạp dề, trong miệng nói nhỏ: “Ra quán thì ra quán. Uổng công tôi vất vả làm mấy thứ này.”
Trình Chinh lại đi vào phòng dỗ Trình Dao Dao dậy. Một lát sau, Trình Dao Dao đã nằm trong chăn ngủ tiếp rồi, Trình Chinh kéo chăn: “Dao Dao ngoan, dậy đi.”
“Con ngủ một lúc nữa.” Trình Dao Dao lẩm bẩm, bàn tay giữ chặt góc chăn.
Mười ngón tay của cô nhỏ nhắn trắng nõn giống như thủy tinh. Trình Chinh yêu thích vỗ tay cô, ông còn nhớ lúc nhỏ, tay Trình Dao Dao tròn vo, trên mu bàn tay còn có mấy cái mụn nho nhỏ. Chớp mắt đứa bé đã lớn thành cô gái xinh đẹp giống hệt mẹ cô năm đó.
Lòng Trình Chinh đau xót, ông ép buộc mình dời sự chú ý kéo tay Trình Dao Dao: “Công chúa nhỏ mau dậy đi. Con ở nông thôn cũng ngủ nướng như thế sao?”
Đương nhiên, chưa có ai giống ông làm phiền cô. Trình Dao Dao lẩm bẩm ngồi dậy thuận miệng nói: “Con không ngủ nướng, ở nông thôn trời chưa sáng đã phải dậy đi ra đồng làm việc.”
Trình Dao Dao nói xong ngáp một cái chảy cả nước mắt. Trình Chinh lại im lặng, Trình Dao Dao cảm thấy lạ ngẩng đầu nhìn, cô thấy Trình Chinh lập tức quay lưng đi lấy tay lau khóe mắt.
Trình Dao Dao: “…” Tin thật à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-543.html.]
Trình Dao Dao cẩn thận hỏi: “Bố, bố khóc à? Con nói đùa thôi, thật ra ở nông thôn rất tốt,…không mệt đâu ạ.”
Cổ họng Trình Chinh nghẹn lại. Con gái ở nông thôn chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng hiểu chuyện, biết an ủi mình.
Trình Chinh tháo kính xuống dùng vạt áo lau sạch mới đeo lại lần nữa, lúc này ông quay lại gượng cười: “Bố không khóc. Dao Dao dậy thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Khóe mắt Trình Chinh hơi đỏ, Trình Dao Dao giống như con mèo làm sai chuyện chột dạ chọc chọc túi chườm: “Vâng ạ.”
Trình Dao Dao thay một cái váy màu trắng, sau đó ngồi trước gương chải đầu. Nguyên chủ có một cái bàn trang điểm cổ kiểu dáng phương Tây, không biết họ lưu giữ thế nào mà còn đẹp như vậy. Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ chơi nhỏ con gái thích, còn có đủ loại dây buộc tóc.
Cô gái trong gương có mái tóc đen bóng, đôi mắt sáng như trân châu, nhưng vẻ mặt lại buồn phiền không vui. Trình Dao Dao lười trang điểm, cô chọn kẹp tóc ngọc trai cài lên tóc, sau đó bôi son nhàn nhạt.
Lúc Trình Dao Dao đi ra phòng liền đối mặt với Ngụy Thục Quyên. Dù nhìn Trình Dao Dao mười mấy năm rồi nhưng lần nào thấy Trình Dao Dao, Ngụy Thục Quyên vẫn có cản giác rung động.
Ngụy Thục Quyên từng nhìn lén ảnh chụp trong sách của Trình Chinh, mẹ Trình Dao Dao là một người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ, Trình Chinh cũng đẹp trai nho nhã. Nhưng Trình Dao Dao đẹp hơn hai người nhiều, lần này từ nông thôn về càng sáng chói, trên người có thêm mấy phần không nói rõ được.
Ngụy Thục Quyên há to miệng nhìn Trình Dao Dao lướt qua bà đi thẳng ra ngoài giống như bà chỉ là một đồ vật trang trí. Ngụy Thục Quyên tức giận bốc khói, từ lúc Trình Dao Dao trở về chưa chào hỏi bà một lần nào!
Ngụy Thục Quyên cố ý nói: “Ồ, cái váy trên người Dao Dao thật đẹp, lại mới mua à? Cái váy này tầm 30 đồng đấy!”