Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 569
Cập nhật lúc: 2024-09-02 17:59:32
Lượt xem: 92
Miệng Trình Dao Dao xị xuống, mắt đỏ lên: “Bố em đáng ghét lắm, ông ấy hung dữ với em!”
Tạ Tam ôm cô vào lòng, cau mày nói: “Nghe lời Trình Nặc Nặc nói rồi nhưng vẫn trách em?”
“Dạ?” Trình Dao Dao lấy lại tinh thần: “Sao anh biết Trình Nặc Nặc tới? Là anh dẫn cô ta đến Thượng Hải đúng không?”
Tạ Tam nói: “Sao bố em lại giận em?”
Trình Dao Dao khóc nói: “Ông ấy muốn em chia tay với anh!”
Trình Dao Dao chịu tủi thân lâu lắm rồi, cô giống như đứa bé tìm được người lớn, cô kể hết chuyện cho Tạ Tam nghe. Tạ Tam ôm chặt cô: “Bố em thương em, sợ em ở nông thôn chịu khổ với anh.”
Trình Dao Dao ngẩng đầu tức giận lườm hắn: “Anh còn nói giúp ông ấy!”
Tạ Tam nói: “Không có. Anh vĩnh viễn chỉ thương một mình em Dao Dao thôi.”
Tạ Tam thẳng thắn nói không do dự chút nào. Sự tủi thân mấy ngày nay của Trình Dao Dao lập tức biến mất, lòng cô ngọt như mật.
Bỗng nhiên Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Tam, cô vùi mặt vào trong n.g.ự.c hắn cọ xát như mèo con: “Anh yên tâm, em sẽ không bỏ anh đâu.”
Trình Dao Dao đột nhiên làm nũng khiến Tạ Chiên cảm thấy vừa mừng vừa lo, hắn ôm cô ngồi lên đùi hắn: “Không khóc nữa.”
“Em không khóc!” Trình Dao Dao lau nước mắt lên áo Tạ Tam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-569.html.]
Tạ Tam vỗ nhẹ lưng cô, thấy Trình Dao Dao vẫn uể oải, hắn nói: “Ở nơi này có thể nhìn thấy phòng em Dao Dao. Hôm qua anh thấy em chải đầu bên cửa sổ.”
“Thật sự nhìn thấy nha!” Trình Dao Dao ngẩng đầu lên giống như mèo con lắc cái đuôi: “Anh cố ý tìm căn phòng này, ngày nào cũng nhìn lén em đúng không?”
Bỗng nhiên bị nói “ngày nào cũng nhìn lén”, Tạ Tam nhìn gương mặt nhỏ nhắn dính nước mắt chưa khô, hắn đành phải gật nhẹ đầu.
Sau khi Tạ Tam gật đầu, Trình Dao Dao duỗi tay sờ mặt, bộ dáng “Em biết mà” cười nhạo hắn rất lâu.
Tạ Tam nghiến răng ôm chặt cô, xoa nắn đến mức Trình Dao Dao vừa cười vừa thở không ra hơi: “Em không nói, không nói nữa là được mà!”
Trình Dao Dao mềm nhũn nằm trong n.g.ự.c Tạ Tam, đôi mắt cười còn dính nước mắt. Dương khí mát lạnh trên người Tạ Tam vây quanh cô, lá sen ỉu xìu dần dần có tinh thần.
Tạ Tam vén rèm lên, góc độ này vô cùng gian xảo, vừa đúng đối diện với cửa sổ màu xanh da trời: “Chỉ muốn ở gần em một chút, không biết nơi này có thể trông thấy em.”
Trình Dao Dao thỏa mãn cọ xát vào cằm Tạ Tam, cuối cùng cô nhớ tới việc chính: “Sao bỗng nhiên anh lại đến Thượng Hải vậy?”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam híp lại, tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn vang bên tai: “Anh Tạ, em thấy chị dâu đi dạo cửa hàng hữu nghị với một tên mặt trắng, giống như đi mua đồ dùng kết hôn vậy!”
“Vẻ mặt của anh có ý gì vậy?” Trình Dao Dao nói: “Anh đến Thượng Hải rồi cũng không nói cho em biết! Còn có Trình Nặc Nặc nữa… Trình Nặc Nặc và anh cùng nhau đến, có phải anh…”
Tạ Tam không trả lời câu hỏi trước, hắn chỉ nói: “Lúc đầu muốn làm xong việc mới đến tìm em, nhưng xế chiều hôm nay anh ăn được món ăn em làm.”
Trình Dao Dao lập tức nghĩ đến: “Xế chiều hôm nay… khách ở nhà chị Dương là anh sao? Em không ra ngoài, sao anh biết món đó là em làm?”
Tạ Tam nói: “Anh vĩnh viễn không quên hương vị đồ ăn em Dao Dao làm nên tự nhiên có thể phân biệt được.”