Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 611: Ngủ cùng nhau
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:56:52
Lượt xem: 101
Bố Từ nổi giận đùng đùng: “Bố mày suýt nữa bị mày hố c.h.ế.t rồi! Đúng là cái thằng tinh trùng lên não, học cái xấu xa là giỏi! Bố mày phải thấp tha thấp thỏm mấy ngày hôm nay, giỏi lắm, hóa ra là con trai yêu quý của tao đứng đằng sau phá hỏng bàn của tao!”
“Ông nói cái gì đó!” Mẹ Từ không hiểu nổi, bà đành phải hỏi con trai mình: “Nam Phương, con lại gây chuyện gì ở bên ngoài rồi?”
Từ Nam Phương lau m.á.u trên khóe miệng, hắn tức giận nói: “Con gây chuyện gì chứ! Mấy ngày hôm nay con không làm gì cả!”
Bố Từ giận quá bật cười: “Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Không phải mày bảo đội tra xét bắt người chỉ vì một cô gái sao?”
Từ Nam Phương sững sờ, ánh mắt lập tức lóe lên: “Vậy thì sao? Thằng nhóc kia đầu cơ trục lợi, nên bắt!”
“Tao… Tao bóp c.h.ế.t mày!” Bố Từ chạy lên đánh hắn.
Mẹ Từ ôm c.h.ặ.t t.a.y ông, bà nghe thấy chuyện nửa vời: “Nam Phương và người ta tranh giành con gái sao? Con gái nhà ai? Người trẻ tuổi mà, ông không thể vì chút chuyện của cô gái kia mà đánh con trai mình được! Nam Phương, chạy mau đi!”
Từ Nam Phương chạy đi như một cơn gió.
Thực ra bố Từ cũng không muốn đuổi theo, ông chờ con trai chạy xa mới tức giận vung tay ra: “Bà còn che chở cho nó!”
Mẹ Từ nháy mắt với người giúp việc, người giúp việc vội vàng dọn dẹp đồ rồi đi xuống. Mẹ Từ rót nước cho bố Từ, bà nói: “Có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc Nam Phương gây chuyện gì cho ông?”
Bố Từ ngồi xuống, ông uống một hơp nước nóng nói: “Không phải bà hỏi tôi mấy ngày hôm nay bận việc gì sao? Mấy ngày hôm nay chúng tôi mở đại hội liên tục không ngừng nghỉ, tim cũng muốn nhảy lên cuống họng, tưởng nắm được cán của tội phạm rồi, tôi chỉ việc làm mốt chuyện còn lại. Ai ngờ kết quả tốt rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-611-ngu-cung-nhau.html.]
Từ lúc nhận tin tức của Tạ Tam, nhóm của bố Từ ồn ào như ong vỡ tổ. Muốn thả Tạ Tam ra chỉ cần một câu nói thôi, nhưng tình hình bây giờ không ổn, ai cũng phải đi đi lại lại trên lưỡi dao, chỉ cần một vấn đề nhỏ cũng bị phóng đại gấp mấy lần.
Đầu tiên bọn họ nghi ngờ đây có phải là nội gián không, bọn họ sợ nắm phải chuôi dao, bọn họ không muốn Tạ Tam dính dáng đến chuyện này. Không phải họ không nghĩ đến việc coi Tak Chiêu là con tốt bỏ đi, nhưng năng lực của Tạ Tam rất tốt, hơn nữa tâm tư của Tạ Tam kín đáo, ông Từ cũng không biết hắn có lưu lại đường lui cho mình không.
Tình thế cứ giằng co như vậy. Mấy ngày nay bố Từ giận giữ bao nhiều lần, đến khi ông gặp Trình Dao Dao, ông mới biết con trai mình vì tranh giành người yêu mà úp một cái sọt lớn như thế cho mình.
Kể xong câu chuyện, bố Từ lại nổi giận bừng bừng: “Thằng c.h.ế.t tiệt kia đi đâu rồi? Tôi phải lột da nó mới được!”
Mẹ Từ vội vàng ngăn ông lại, bà hỏi: “Ông nói Nam Phương vì con gái mà ăn dấm? Tôi cho nó đi xem mặt bao nhiêu người, nó có thèm nhìn ai đâu! Chẳng nhẽ thằng bé thông suốt rồi sao?”
Bố Từ uống một trà: “Cô gái này không phải xinh đẹp thôi đâu.”
Mẹ Từ nói: “Tôi không tin, có thể xinh đẹp đến mức nào chứ? Là con gái nhà ai?”
Bố Từ có để ở trong lòng đâu mà biết : « Gọi là Trình… Trình Dao Dao. »
Mắt mẹ Từ sáng lên : « Là cô gái xinh đẹp nổi tiếng kia sao ? »
Từ Nam Phương lén lút chạy về lớn tiếng nói : «Chính là cô ấy ! »
«Hừ ! » Bố Tự nổi giận đuổi theo, Từ Nam Phương lấy áo khoác chạy như bay ra ngoài, ông Từ ném một chiếc giày vào khung cửa.
Cửa hàng hữu nghị. Trong cửa hàng ấm áp như mùa xuân, hàng hóa mới rực rỡ muôn màu, Từ Nam Phương uể oải đi vào trong, hắn vừa làm bố tức giận nên định mua một hộp t.h.u.ố.c lá xịn về dụ dỗ.