Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 612
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:57:04
Lượt xem: 53
Vừa đi vào trong hắn lập tức thấy bóng lưng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh được buộc lên cao lộ ra cái cổ trắng như tuyết. Từ Nam Phương chấn động, hắn vội vàng quay đầu muốn đi.
« Từ Nam Phương ! » Một làn gió thơm mát đập vào mặt, Trình Dao Dao đã chạy tới trước mặt hắn, đôi mắt hoa đào hung dữ : «Anh còn dám xuất hiện sao ? Anh bảo người bắt Tạ Tam đúng không ? »
« Tôi… » Từ Nam Phương bị cô lườm quên cả nói chuyện, hắn cười khan nói : « Dao Dao, tôi… »
« Đừng có mà ngụy biện ! Anh nhìn mặt anh đi, cái gì đây ? Trình Dao Dao chỉ vào vết thương trên mặt hắn : «Đáng đời anh bị bố đánh!”
Từ Nam Phương kinh ngạc nói: “Thần kỳ vậy, sao cô biết tôi bị bố đánh?”
“Hừ!” Trình Dao Dao khinh thường: “Chỉ biết dựa vào quyền thế trong nhà ức h.i.ế.p người khác, dùng lời Tạ Tam nói, làm được cái chuyện có ích gì cho gia đình chứ?”
Từ Nam Phương bị mắng bẽ mặt, hắn nhìn cửa hàng sau lưng Trình Dao Dao nói: “Chuyện kia là do Vệ Cường làm, không phải tôi!”
Trình Dao Dao không tin: “Tạ Tam và anh ta có thù oán gì? Anh ta bắt Tạ Tam còn không phải vì anh sao?”
“Cậu ta sao? Cậu ta nghe bạn gái tên Lưu Duyệt xúi giục!” Từ Nam Phương nói: “Thật sự tôi cũng muốn giải quyết xong chuyện này, trong lòng tôi cũng khó chịu lắm.”
Lưu Duyệt? Trình Dao Dao cố gắng nhớ lại xem người này là ai, đã là chuyện từ đời nào rồi, cô ta vẫn có bản lĩnh chạy đến chỗ mình, nhưng vì sao lại muốn gài bẫy Tạ Tam? Cô xắn áo lên: “Vệ Cường và Lưu Duyệt bây giờ đang ở đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-612.html.]
“Cậu ta bị tôi đánh, nghe nói cậu ta về đánh bạn gái rồi.” Từ Nam Phương gãi đầu.
“… Đáng đời.” Trình Dao Dao bỏ qua, cô xoay người đi.
Từ Nam Phương hô: “Dao Dao, tôi về nhà sẽ cầu xin bố tôi, cô đừng gấp quá!”
Trình Dao Dao xua tay, địa vị của Từ Nam Phương trong cái nhà này như nào, bố hắn có thể nghe hắn sao?
Đêm đông ở Thượng Hải, trong không khí tràn ngập hơi nước ướt lạnh, Trình Dao Dao đến phòng tắm công cộng tắm rửa, lúc đi về phòng cả người lạnh cóng. Cô lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, bóng đèn nhấp nháy vụt tắt.
Trình Dao Dao chép miệng, cô sờ soạng bò lên giường. Căn phòng này không ấm áp như lúc Tạ Tam ở đây, cô đắp chăn một lúc lâu vẫn cảm thấy lạnh. Mùi hương của Chiêu ở trên chăn đã rất nhạt, Trình Dao Dao ôm áo len của Tạ Tam, sau đó nhắm mắt lại.
Có lẽ là ngủ không ngon, cô lại mơ thấy thôn Điềm Thủy. Bên trong rừng rậm nguyên thủy che kín bầu trời, mưa rơi rì rào, cô dầm mưa ướt hết người, tay chân nặng như chì, mỗi bước đi đều mất rất nhiều sức. Cô lấy điện thoại di động ra muốn tìm ông bà ngoại, muốn tìm bố, nhưng danh bạ lại trống rỗng, không tìm thấy ai cả, cô vừa lạnh vừa sợ đi tập tễnh về phía trước, giống như không bao giờ chạy thoát khỏi nơi đây.
Ngay lúc Trình Dao Dao tuyệt vọng muốn khóc, bỗng nhiên cô rơi vào trong lồng n.g.ự.c ấm áp, tiếng nói trầm thấp vang ở bên tai: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao giống như người ngâm trong nước được kéo ra ngoài, cô mở to hai mắt.
“Không sao đâu, em Dao Dao mơ thấy ác mộng thôi.” Bàn tay to vỗ nhè nhẹ lưng cô, ánh trắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt sâu xa.
Trình Dao Dao thở hổn hển, đến khi bàn tay thô ráp của Tạ Tam sờ lên trán cô, cô mới giật mình: “Tạ… Tạ Tam? Thật sự là anh sao?”