Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 613
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:57:14
Lượt xem: 59
“Là anh.” Tạ Tam cúi người ôm cả chăn và cô vào lòng.
“Tạ Tam, em mơ thấy…” Trình Dao Dao còn chưa nói xong đã nghẹn ngào, cô vùi mặt vào trong hõm vai hắn, không lên tiếng.
Một lát sau, lớp áo trên vai Tạ Tam dần dần bị thấm ướt. Hắn hôn lên tóc Trình Dao Dao, vừa ôm vừa nhẹ nhàng dỗ cô: “Không sao rồi.”
Im lặng nửa ngày, Trình Dao Dao ngừng khóc nức nở, hô hấp bình thường trở lại. Tạ Tam ôm cô đặt lên giường, vừa muốn rút tay ra, Trình Dao Dao lập tức ôm chặt cánh tay hắn, thanh âm còn mang theo giọng mũi: “Ôm.”
“Được.” Tạ Tam ôm cô, Trình Dao Dao lại chơi xấu, ôm cổ hắn cọ cọ.
“Ngủ cùng nhau.”
Hầu kết của Tạ Tam động nhẹ, hắn im lặng gật đầu. Tạ Tam cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ bó sát người nằm lên giường.
Trình Dao Dao vén một góc chăn lên: “Anh đắp đi.”
“Người anh còn lạnh.” Tạ Tam đè tay cô lại, bỗng nhiên hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Sao lạnh như vậy?”
Người Trình Dao Dao mềm mại trơn trượt nhưng chảy đầy mồ hôi, vừa lạnh vừa ẩm, lòng bàn chân trơn nhẵn lạnh cóng. Tạ Tam không do dự nữa, hắn vén chăn nằm xuống, sau đó kéo Trình Dao Dao vào trong n.g.ự.c sưởi ấm.
Cái giường này rất nhỏ, hai người nằm chen chúc trên giường, Trình Dao Dao gần như nằm trên người Tạ Tam, chăn nhỏ quấn chặt hai người. Cái chăn vừa rồi còn lạnh như băng, bây giờ được nhiệt độ trên người Tạ Tam sấy khô ấm áp, đắp lên người rất dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-613.html.]
Bà nội thường nói Tạ Tam là lò sưởi, giữa mùa đông tắm nước lạnh, cởi trần ngủ. Trình Dao Dao cảm thấy bà nội nói quá đúng, người Tạ Tam ấm áp, dương khí vây quanh cô, bao bọc cô như nắng ấm mùa xuân.
Lâu rồi hai người không thân mật với nhau, thái độ hôm nay của Tạ Tam rất khác, nằm yên lặng không động đậy. Ngược lại Trình Dao Dao không ngủ được, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tạ Tam, cô ngọ nguậy trong n.g.ự.c Tạ Tam.
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Trình Dao Dao thấy rõ gương mặt thon gầy của Trình Dao Dao, ngũ quan cứng rẵn lạnh lẽo, trên cằm mọc râu lún phún. Trình Dao Dao chạm vào vừa cứng vừa ngứa, cô thuận tay sờ cái cổ thon dài của hắn, Tạ Tam “Ừm”, giọng nói khàn khàn hấp dẫn người, hiếm khi lộ ra vẻ bối rối: “Em Dao Dao đi ngủ đi.”
Dáng vẻ buồn ngủ của Tạ Tam đùa rất vui, Trình Dao Dao cố ý bắt nạt hắn: “Em tỉnh ngủ rồi, anh dậy nói chuyện phiếm với em đi. Anh còn chưa nói ai thả anh ra.”
“Được…” Tạ Tam đồng ý nhưng mắt vẫn nhắm, hai tay ôm chặt vòng eo của Trình Dao Dao.
“Anh dậy đi!” Hai tay Trình Dao Dao bóp mặt Tạ Tam, Tạ Tam liền xoay người lại vùi mặt mặt vào cổ cô. râu trên cằm cọ vào mang theo hơi thở nóng hổi làm Trình Dao Dao run rẩy.
Trình Dao Dao không giãy ra được, cô tức giận đem bàn chân lạnh như băng dán lên bụng Tạ Tam. Tạ Tam kêu rên, đôi mắt hẹp dài mở ra một đường nhỏ: “Em Dao Dao không mệt à?”
Chân Trình Dao Dao xoa đi xoa lại trên bụng hắn, cô cười đắc ý: “Em ngủ rất lâu rồi, nói chuyện đi!”
Trong bóng tối, đôi mắt của Tạ Tam như một con sói, bỗng nhiên hắn đè lên người Trình Dao Dao: “Vậy thì tốt, chúng ta nói chuyện, nói chuyện.”
“Dạ? Ưm! Ưm…”