Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 618
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:07:42
Lượt xem: 97
Trình Dao Dao lẩm bẩm nói: “Không uống nổi nữa… Em nằm một lát, em không ngủ đâu. Anh phải đánh thức em nha.”
Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Tam, không biết cô ngủ lúc nào, đến khi tỉnh lại, cô đã nằm ngang trên đùi Tạ Tam, Tạ Tam ngồi dựa vào tường, chăn ấm quấn chặt hai người. Tạ Tam nhắm mắt ngủ say, từ góc của Trình Dao Dao chỉ thấy chiếc mũi cao thẳng của hắn.
Trình Dao Dao khẽ đẩy Tạ Tam, hắn ngủ say nhưng vẫn ôm chặt Trình Dao Dao. Chai rượu lăn trên mặt đất, một ít rượu bị đổ ra, cả phòng toàn mùi rượu ngòn ngọt.
Trình Dao Dao cố gắng chui ra khỏi người hắn, Tạ Tam lập tức mở mắt, giọng nói khàn khàn: “Em Dao Dao?”
“Xuỵt, anh ngủ tiếp đi.” Trình Dao Dao đẩy Tạ Tam nằm xuống, cô nhét gối dưới đầu hắn. Đêm qua Tạ Tam uống hơn nửa bình rượu, sau đó ngồi cả đêm, cả người nhất định cứng ngắc không thoải mái.
Quả nhiên, Tạ Tam vừa nằm xuống lập tức thở phào, bàn tay vẫn nắm chặt Trình Dao Dao không thả, hắn nói: “Em Dao Dao đi đâu?”
Trình Dao Dao không thể làm gì khác hơn nói: “Em không đi, em rót nước cho anh uống.”
Nói xong, Tạ Tam cũng buông tay ra. Trình Dao Dao mặc áo len của Tạ Tam, vạt áo che nửa đùi. Cô lấy nửa cốc linh tuyền cho hắn: “Uống nước đi.”
Tạ Tam không muốn mở mắt ra, nhưng không chịu được Trình Dao Dao làm nũng, hắn chống người ngồi dậy uống một ngụm nước lạnh. Nước vừa vào miệng lập tức cảm thấy vị ngọt mát lạnh khó tả, nó xua tan sự choáng váng, đau đầu.
Tạ Tam uống thêm mấy ngụm nữa, hắn cảm thấy cả người thoải mái, sau đó Tạ Tam nằm xuống ngủ thiếp đi. Tối qua Trình Dao Dao đi ngủ sớm, hắn lại thành thật thức đến khi trời sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-618.html.]
Trình Dao Dao lắc lắc bình nước, trống không. Cô dứt khoát lấy một chậu nước linh tuyền, vắt khăn lông cẩn thận lau mặt và tay cho Tạ Tam. Mặt mày Tạ Tam sắc nét, làn da màu lúa mì khỏe mạnh bóng loáng, sau khi lau mặt xong càng thấy đen đi. Lúc hắn không cười trông rất đáng sợ, lần đầu tiên Trình Dao Dao thấy hắn thì sợ kinh khủng, bây giờ càng nhìn càng thích.
Trình Dao Dao dựa vào giường nhìn gương mặt đẹp trai đang ngủ say của Tạ Tam, ngón tay cô miêu tả hình dáng gương mặt hắn, Tạ Tam bị ngứa nhưng vẫn tốt tình hừ nhẹ, hắn xoay người nghiêng đầu đi. Trình Dao Dao bật cười, trong lòng tràn ngập tình yêu.
Trình Dao Dao nhỏ giọng nói với Tạ Tam: “Em đi mua đồ ăn sáng cho anh nha.”
Trong giấc mơ, Tạ Tam có phản ứng với giọng nói của Trình Dao Dao, hắn nhẹ nhàng động đậy xoay mặt về phía cô.
Trình Dao Dao mỉm cười hôn hắn một cái. Cô thay quần áo xong, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay là mùng một đầu năm, một số cửa hàng bán đồ ăn trong ngõ vẫn mở cửa như thường, mùi thơm của bánh rán bay ra xa. Trình Dao Dao vừa định đi tới thì thấy một thân hình quen thuộc, cả người cô chấn động, sau đó vội vàng né tránh.
Sao sáng sớm bố đã ra ngoài mua đồ rồi? Khu nhà ngang chỗ Trình Dao Dao ở cách nhà họ Trình một con đường, bố Trình thường đến cửa hàng khác mua đồ ăn, do đó Trình Dao Dao mới chạy sang khu này. Nhưng vì sao vẫn chạm phải nhỉ?
Mùng 1 đầu năm, Trình Chinh mặc áo khoác nỉ mới, bóng lưng hơi còng xuống, ông đang xếp hàng mua bánh rán. Không biết sao mũi Trình Dao Dao chua chua, cô định đi lên.
Nhưng Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc cũng đến đây, hai người mặc quần áo mới, trên mặt Trình Nặc Nặc còn trang điểm, nhìn từ xa cũng có thể thấy gương mặt trắng xóa của cô, cô đi tới thân thiết kéo tay Trình Chinh.
Ngụy Thục Quyên nói to: “Trời ạ, sao nhiêu người như vậy? Nặc Nặc mua sữa đậu nành cho bố con đi! Chúng ta ăn nhanh còn đi thăm người thân!”