Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 623
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:09:25
Lượt xem: 81
“Xuỵt!” Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên, hai người dán vào cửa nghe lén.
Tạ Tam bình tĩnh nói: “Cháu có vợ rồi.”
Tạ Phi thấy mắt Trình Dao Dao khẽ cong lên, gương mặt giận dữ lập tức chuyển sang ngọt ngào và vui vẻ. Sự lo lắng của Tạ Phi cũng buông xuống, cô lấy lòng nói: “Chị Dao Dao, anh em chỉ muốn lấy một người là chị thôi, anh ấy sẽ không lấy Lâm Lộ Lộ kia đâu!”
“Hừ, anh ấy dám đấy.” Trình Dao Dao khoanh tay trước ngực.
Tạ Phi giải thích giúp anh trai mình: “Nhà Lâm Lộ Lộ mời người tới làm mai hai lần. Lần trước tìm thím Kim Hoa đáng ghét kia, lần này là mấy người mẹ Bằng Bằng dẫn bà mối từ thôn của họ đến nói chuyện kết hôn. Mấy người họ đều không biết bà mối này đã được nhà Lâm Lộ Lộ ủy thác…”
Trình Dao Dao kinh ngạc hỏi: “Lâm Lộ Lộ không có ai thèm lấy à? Sao phải tới đây làm mai hai lần?” Còn quanh co lòng vòng tìm bà mối ở thôn khác đến.
“Mấy người ở trong thôn rất đáng ghét!” Khuôn mặt nhỏ của Tạ Phi đỏ bừng, cô tức giận nói: “Bọn họ đều nói chị không trở về nữa. Họ… Có rất nhiều người tới cửa cầu hôn! Bà nội đều từ chối, bỗng nhiên hôm nay mấy người mẹ Bằng Bằng đến đây, bà nội cũng không biết gì.”
Tạ Phi nheo mắt nhìn sắc mặt Trình Dao Dao, cô năn nỉ: “Chị Dao Dao, chị đừng tức giận nha. Chị dâu trong lòng em chỉ có một mình chị mà thôi!”
“Biết rồi, chị có tức giận đâu.” Trình Dao Dao xua tay, ngón tay cô vòng quanh sợi tóc đen nhánh, cô nhìn căn phòng của mình.
Cửa sổ mở ra, ánh nắng mùa đông chiếu vào nền đá xanh phát ra ánh sáng. Trong phòng thường xuyên được quét dọn, trên bàn không có chút bụi nào. Chăn màn được cất hết đi, trên giường chỉ để lại một cái đệm bằng bông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-623.html.]
Tạ Phi nói: “Cường Cường chạy vào phòng chị suốt, em sợ nó làm bẩn chăn màn nên cất đi rồi. Chị Dao Dao, em lấy nước nóng vào cho chị rửa mặt nhé.”
Trình Dao Dao nói: “Chị ra ngoài rửa mặt cũng được.”
Tạ Phi vội nói: “Bà mối đáng ghét kia còn muốn ở lại ăn cơm đó!”
“Bọn họ về rồi.” Trình Dao Dao mở cửa ra lập tức đụng phải Tạ Tam đang muốn gõ cửa.
Tạ Tam thấp giọng nói: “Em Dao Dao.” Bên trong tiếng nói có sự cẩn thận.
Trình Dao Dao đi thẳng ra ngoài không để ý tới hắn, Tạ Tam đành phải lùi ra sau, Trình Dao Dao oai phong lẫm liệt đi ra sân.
Tạ Tam bê chậu vào phòng bếp lấy nước, bà Tạ còn đang vội vàng nấu ăn, bà nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao rồi? Dao Dao tức giận à? Cháu cố gắng dỗ dành đi.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhìn bà Tạ nhưng không nói gì, bà Tạ cầm cái nắp nồi đánh hắn một phát: “Cháu nhìn bà làm gì? Bà đâu có mời mấy người kia đến đây! Bà còn đuổi họ ra bên ngoài rồi đấy.”
Tạ Tam vuốt cánh tay, hắn lấy nước sôi rồi đi ra. Bà Tạ ngó ra ngoài, Trình Dao Dao đang ở trong sân thị sát. Không hiểu sao lòng bà Tạ hơi trống rỗng, bà cười gọi: “Dao Dao, bà nội đang nấu cơm rồi, đói lắm phải không? Năm nay nhà chúng ta có một miếng thịt ba chỉ, bà nội làm thịt chiên giòn cho cháu nhé!”
Trình Dao Dao làm nũng nói: “Cháu không đói!”