Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 626
Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:13:48
Lượt xem: 83
“Được rồi, cho cháu ăn đầu tiên.”
Trình Dao Dao đói bụng, cô vội vàng cắn một miếng, lớp vỏ bên ngoài giòn tan, nước thịt b.ắ.n tung tóe trong miệng, nước mắt dần dần xuất hiện: “Ôi… Nóng bỏng!”
Tạ Tam lập tức chạy đến bóp miệng cô: “Nhả ra!”
“Đừng…” Trình Dao Dao hít một hơi, cô nhai mấy lần sau đó cố gắng nuốt xuống.
Bà Tạ vội vàng lấy nước lạnh cho cô: “Con mèo này! Nóng lắm phải không?”
Đầu lưỡi và cổ họng Trình Dao Dao nóng bỏng, uống nước lạnh vào càng đau, cô lén lút uống mấy giọt linh tuyền mới thở phào: “Không sao ạ.”
Bà Tạ gấp gáp lau tay lên tạp dề rồi nói: “Hay là đi bôi thuốc đi.”
Tạ Tam trấn an bà: “Cháu kiểm tra xem có làm sao không.”
Tạ Tam dẫn Trình Dao Dao ra sân, hắn nâng mặt cô lên: “Há mồm lè lưỡi ra anh xem nào.”
Trình Dao Dao ngửa đầu, há miệng để hắn xem. Ánh nắng mùa đông sáng rõ, Tạ Tam mượn ánh sáng nhìn kỹ, ngoại trừ lưỡi Trình Dao Dao hơi đỏ lên thì không còn vết thương nào.
Trình Dao Dao lè lưỡi ra, ậm ờ hỏi: “Xong chưa?”
Tạ Tam chạm tay vào, Trình Dao Dao lập tức cắn đầu ngón tay của hắn, cô hung dữ nói: “Làm gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-626.html.]
Đáy mắt Tạ Tam hiện lên sự hoang mang. Trình Dao Dao lắc đầu tránh thoát tay Tạ Tam: “Em nói không sao rồi mà. Thực ra thịt chiên không nóng lắm.”
Khóe mắt và chóp mũi của cô vẫn còn đỏ ửng đấy. Tạ Tam nói: “Không có việc gì thì tốt, lần sau ăn chậm thôi.”
Trình Dao Dao náo loạn một trận, bà Tạ nghĩ đến mà sợ. Sau khi chiên xong lần thứ hai, bà để nguội một lúc lâu mới cho bọn họ ăn: “Ăn chậm thôi, ăn từ từ, vẫn còn nóng đó!”
Trình Dao Dao, Tạ Phi và Tạ Tam ngồi vây quanh bếp lò, mỗi người cầm một đôi đũa gắp thịt chiên giòn ăn, trong bát nhỏ của Cường Cường cũng có mấy miếng thịt, nó kêu meo meo ăn không ngừng, cái đuôi lông xù vui vẻ vỗ lên đất.
Căn phòng bếp rộng rãi bị mấy đứa nhỏ chen lấn trở nên náo nhiệt hơn. Bà Tạ cười nheo mắt lại, bà trách mắng: “Được rồi, dù sao chỗ thịt chiên giòn này để nguội ăn cũng không ngon, nhân lúc nó còn nóng thì ăn hết đi!”
Trình Dao Dao hái một nắm lá tía tô ở trong vườn, cô dùng lá tía tô cuốn thịt giòn, sau đó chấm tương ớt Triều Tiên bà Tạ làm cho vào miệng bà Tạ, cô khoe khoang nói: “Bà nội nếm thử đi ạ, ăn ngon đúng không ạ?”
Mùi lá tía tô rất thơm, vị ngọt của tương ớt ngấm vào thịt tạo thành một món ăn rất ngon. Bà Tạ ăn xong thì gật đầu: “Ngon!”
Tạ Phi cũng học theo, cô sùng bái nói: “Sao chị Dao Dao nghĩ ra được vậy, lá tía tô còn có thể cuốn thịt ăn nha.”
Bà Tạ cười nói: “Đây là cách ăn của Triều Tiên. Lúc bà còn bé, dì ở Triều Tiên làm thịt nướng, họ thích dùng lá tía tô cuốn thịt ăn. Sao Dao Dao biết vậy?”
Mắt Trình Dao Dao xoay tròn: “Lúc cháu và bố đi công tác thì thấy người khác ăn như vậy.”
“Thể nào!” Bà Tạ cười: “Dao Dao cũng biết nấu rất nhiều món chúng ta chưa thấy bao giờ.”
Ăn xong một nửa rổ thịt chiên giòn, mọi người ngán đến mức không muốn ăn cơm nữa. Bà Tạ nói dứt khoát: “Vậy không nấu cơm nữa. Bà trộn bột mì, tý nữa làm sủi cảo ăn.”
Trình Dao Dao pha một ấm trà hạt, mọi người ngồi trong sân phơi nắng uống trà cho đỡ ngán.